Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 395




Anh ta nhíu mày, sờ vùng gáy của mình, đưa tay lên trước mặt liền nhìn thấy vết máu trên đó.

Ngay sau đó, anh ta liền nhận ra cơ thể mình đang trần truồng, chỉ được che lại bằng một chiếc chăn màu trắng.

Mà An Diệc Diệp ở bên cạnh cũng giống vậy!

Chuyện này là như thế nào?

Anh ta như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ không động đậy.

Anh ta còn nhớ rõ ràng, anh ta vừa đặt An Diệc Diệp vào trong xe, chuẩn bị đưa cô rời đi, nhưng sau gáy lại chợt truyền đến một cơn đau dữ dội.

Có người đánh ngất anh ta!

Hai người nhìn nhau, gương mặt đều nghi hoặc, không thể chấp nhận nổi việc này.

Đúng lúc này, chợt có tiếng gõ cửa vang lên mạnh mẽ.

Không hẳn là gõ cửa, nên nói là dùng nắm đấm đập cửa thì hơn, âm thanh từng đấm đập vào cửa vang lên mạnh mẽ.

“Mở cửa! An Diệc Diệp! Cô ở trong đó sao?”

Nghe thấy giọng nói này, An Diệc Diệp lập tức sợ hãi trắng bệch mặt.

Khúc Chấn Sơ? Sao anh lại ở đây?

Nếu bị anh nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của hai người họ, chắc chắn anh sẽ hiểu nhầm!

Cô vội đứng dậy.

Đang mặc áo sơ mi vào, lại nghe thấy cánh cửa “ầm” một tiếng! Cánh cửa bị đá bật ra.

Cánh cửa đập vào tường, lập tức vỡ thành hai nửa!

Khúc Chấn Sơ bước vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong căn phòng, hô hấp lập tức ngừng lại, cơn giận bùng nổ, ánh mắt như nứt ra.

An Diệc Diệp vẫn giữ nguyên dáng vẻ như vừa bước ra từ chăn.

Nhìn qua là có thể thấy được cô đang ăn mặc một cách hở hang.

Mai Ấn Cầm nằm bên cạnh tuy đã đắp chăn, nhưng vẫn có thể thấy rõ, anh ta không hề mặc quần áo.

Nhìn thấy cảnh tượng này, có một âm thanh lớn vang lên trong lòng Khúc Chấn Sơ, như có một cây búa lớn đập thẳng lên người anh, khiến bên tai anh vang lên tiếng “ong ong”, nhất thời mọi suy nghĩ như dừng lại.

Anh nghiến răng, từng chữ từng chữ bật ra khỏi kẽ răng.

“Hai người, rốt cuộc, đang làm gì!”

Sắc mặt An Diệc Diệp trắng bệch, không chút huyết sắc.

Cô nhìn thấy Mai Ấn Cầm rồi nhìn Khúc Chấn Sơ tới đây như đã được hẹn trước, lập tức hiểu rõ.

Có người hãm hại cô!

Ngay sau đó, cô nhớ lại, trước khi hôn mê, cô chỉ uống một cốc nước mà Mai Ấn Cầm đưa cho cô.

Sau khi uống cốc nước đó, cô mới mất đi ý thức.

Chẳng lẽ là anh Cầm?

An Diệc Diệp ngỡ ngàng quay đầu lại, nhìn Mai Ấn Cầm.

“Anh Cầm, là anh…”

Mai Ấn Cầm lắc đầu.

“Không, anh chỉ muốn đưa em đi… lúc đó có người ngồi trên xe anh đã bị đánh ngất anh…”

Khúc Chấn Sơ nghe cuộc đối thoại giữa hai người, lửa giận bùng cháy trong đáy mắt.

Anh siết chặt hai tay lại, vì dùng sức quá mạnh mà cơ bắp trên người căng cứng lại, cứng rắn như một khối đá.

Anh chầm chậm nhấc chân lên, cất bước về phía này, tốc độ chợt tăng nhanh, anh xông thẳng qua, nhào về phía Mai Ấn Cầm, đấm một cái lên mặt anh ta.

Vì giận dữ mà ánh mắt Khúc Chấn Sơ đỏ quạch, như một con sư tử đang giận dữ đuổi sạch những kẻ xâm lăng trên lãnh thổ của mình, bảo vệ quyền lợi của mình!

Mai Ấn Cầm bị anh đánh, ngay lập tức phản ứng lại.

Ngay sau đó, hai người đấu đá với nhau.

An Diệc Diệp đứng bên cạnh nhìn không biết nên làm sao, vội tiến tới cản Khúc Chấn Sơ lại.

“Anh đừng đánh nữa, đừng…”

Khúc Chấn Sơ quay đầu lại trừng mắt với cô.

Ánh mắt sắc bén tràn ngập vẻ căm hận, còn có cơn tức và lửa giận, lạnh lùng thấu xương!

An Diệc Diệp sợ hãi ánh mắt này của anh, lùi về sau một bước, ngay sau đó, Khúc Chấn Sơ quay người lại, tiếp tục đánh nhau với Mai Ấn Cầm.

Hai người không ai chịu nhường ai, An Diệc Diệp sốt ruột đứng bên cạnh, không biết nên giúp ai.

Đúng lúc này, có một tiếng “tách” vang lên.

Âm thanh nhỏ bé ngay lập tức lọt vào tai An Diệc Diệp.

Cô quay đầu lại, có một phóng viên đứng ở cửa, máy chụp ảnh trong tay đã chụp lại hết những gì đã xảy ra trong căn phòng lúc này.

An Diệc Diệp còn chưa kịp phản ứng lại, ngay sau đó, có một đống phóng viên ùa tới bên ngoài cửa!

Bọn họ vừa thấy mọi chuyện xảy ra trong căn phòng thì điên cuồng giơ máy ảnh trong tay lên, nhắm chuẩn vào ba người.

Tiếng “tách tách” vang lên khắp căn phòng, ánh đèn flash chiếu rọi căn phòng sáng như ban ngày.

Mai Ấn Cầm và Khúc Chấn Sơ đang đánh nhau phát hiện đám người này đến thì liền dừng tay lại.

Bọn họ đồng thời quay đầu lại, nhìn một đám phóng viên đông như kiến, sắc mặt liền thay đổi.

Mà lúc này, đám phóng viên kia đang bao vây An Diệc Diệp lại.

“Cô An, xin hỏi cô và Mai Ấn Cầm có phải thật sự có quan hệ gì đó không thể diễn tả bằng lời không?”

“Xin hỏi cô giả mạo con gái nhà họ Tiêu kết hôn với Khúc Chấn Sơ, có phải là có quan hệ lợi ích đáng ngờ không? Phản ứng của Khúc Chấn Sơ khi biết được là như thế nào?”

“Cô An, tuy chúng tôi đều biết cô không phải con gái nhà họ Tiêu, cũng không phải người vợ thật sự của Khúc Chấn Sơ, nhưng hành vi hiện giờ của cô có phải có thể nói thành ngoại tình không?”

“Cô An, mong cô trả lời câu hỏi của tôi.”

An Diệc Diệp nhìn những người trước mặt sốt ruột, mạnh mẽ như một con sói, bất giác lùi về phía sau một bước.

Không biết va phải thứ gì, cơ thể cô nghiêng về phía sau, thê thảm ngã xuống đất.

Lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, vừa ngã xuống, tất cả mọi người lại giơ ống kính về phía cô.

An Diệc Diệp giơ tay lên che mặt mình lại.

“Đừng chụp nữa! Đừng chụp nữa!”

Nhưng đám phóng viên điên cuồng đó hoàn toàn không nghe lọt lời cô nói.

Mọi chuyện trong căn phòng là như thế nào đã rõ như ban ngày.

Người tình và chồng ở chung trong cùng một căn phòng, còn ra tay đánh nhau, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của An Diệc Diệp và Mai Ấn Cầm là liền có thể đoán ra được vừa mới xảy ra chuyện gì.

Đây nhất định là tin tức bùng nổ nhất trong năm, sao có thể bỏ qua cho được?

An Diệc Diệp cuộn người lại ngồi dưới đất, không ngừng đẩy máy ảnh của đám người kia ra xa, nhưng hoàn toàn không thể cản lại được.

Đúng lúc này, có một bóng đen chợt ụp xuống, bao trùm lên người An Diệc Diệp, chặn cô lại trước những ống kính của đám phóng viên kia.

Tay Khúc Chấn Sơ còn đang nắm một góc chăn, anh quấn chặt An Diệc Diệp vào bên trong.

Anh đã kiểm tra qua một lượt, không có chỗ nào bị hở ra, rồi anh quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lướt qua đám người kia.

Ánh mắt như một con dao cắt vụn thịt của bọn họ!

Tất cả những phóng viên điên cuồng đều lập tức yên tĩnh lại.

Bọn họ nhìn Khúc Chấn Sơ đứng trước mặt, không ai dám nói gì chứ đừng nói là nhấn nút chụp ảnh trong tay.

Gương mặt lúc này của Khúc Chấn Sơ có chút thê thảm, thậm chí còn có vết thương thầm chí do anh vừa ẩu đả với Mai Ấn Cầm, miệng cũng xanh tím một vùng.

Nhưng ánh mắt của anh vẫn cô cùng đáng sợ!

Anh lạnh mặt đi, giọng nói như chìm trong buốt giá hàng nghìn năm: “Những tấm ảnh ngày hôm nay, nếu dám để tôi phát hiện có bất cứ tấm nào lọt ra bên ngoài, cho dù chỉ một tấm! Tôi cũng sẽ khiến mấy người phải trả một cái giá đau đớn mà mấy người tuyệt đối không thể nghĩ tới!”

Nói xong, anh liền bế An Diệc Diệp trong chăn lên, đi ra bên ngoài.

Anh vừa rời đi, đám phóng viên trong phòng lập tức chuyển hướng ống kính, nhắm vào người duy nhất con sót lại trong căn phòng – Mai Ấn Cầm.

“Mai Ấn Cầm, xin hỏi quan hệ giữa anh và An Diệc Diệp là như thế nào?”

“Tại sao hai người lại đồng thời xuất hiện trong khách sạn này, hơn nữa còn mặc quần áo như thế này, mong anh giải thích.”

“Mai Mai, có người nói anh với An Diệc Diệp mới thật sự là người yêu, có phải anh vẫn luôn biết, An Diệc Diệp thực ra không phải mợ Khúc thật sự không?”

Bình thường Mai Ấn Cầm vẫn luôn duy trì vẻ khiêm tốn, lịch sự, phong độ ngời ngời trước ống kính và người hâm mộ, lúc này nghe những câu hỏi của bọn họ, sắc mặt anh ta lại đen như đáy nồi.

Ánh mắt trầm xuống, vô cùng lạnh giá.

Ánh mắt anh ta lướt qua một lượt những người đã lăn lộn lâu năm trong giới giải trí trước mặt mình.

“Muốn tôi trả lời những câu hỏi này, được thôi. Nhưng trước đó, mấy người phải trả lời một câu hỏi của tôi.”

“Là ai, đã nói cho mấy người địa điểm và thời gian đến nơi này?”

Mấy người phóng viên nhìn nhau, do dự một lúc, rồi lần lượt lấy điện thoại ra.

“Mười phút trước, chúng tôi đều nhận được một tin nhắn của một số điện thoại lạ gửi đến.”

Nói xong, bọn họ liền đưa điện thoại cho Mai Ấn Cầm.

Anh ta cầm lấy nhìn qua, híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.