Anh một chân đá văng cửa phòng bệnh, bên trong trống rỗng, không một bóng người.
“Đáng chết!”
Khúc Chấn Sơ mắng một tiếng, vẻ mặt u ám, quay người dặn dò vệ sĩ sau lưng.
“Đi, lấy video giám sát trong ngoài phòng bệnh lại đây.”
Vệ sĩ vội vàng hành động, nhưng sau khi tìm một vòng lại phát hiện, lúc trước khi An Diệc Diệp đi vào và đặt phòng bệnh VIP.
Trong loại phòng bệnh này, để bảo vệ đời tư của khách, căn bản không lắp camera.
Chỉ có duy nhất camera ở hành lang mà thôi.
Camera giám sát ở hành lang được trích ra.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ vô cùng lạnh lẽo.
Trong màn hình.
Hình ảnh Mai Ấn Cầm cẩn thận cõng An Diệc Diệp rời đi được quay lại một cách rõ nét.
Hai tay An Diệc Diệp vòng trên cổ Mai Ấn Cầm, cô vùi đầu vào vai anh ta, không thể nhìn ra được biểu cảm của cô.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ càng lúc càng tối đi, giống như có cơn bão sắp ập đến.
Gần như bùng nổ!
Chạy rồi!
Cuối cùng thì cô vẫn chạy mất!
Khúc Chấn Sơ nghiến răng, sắc mặt u ám.
Quản gia nhìn cảnh tượng trong video vẫn không dám tin An Diệc Diệp lại thật sự đi mất.
Ông tự trách không thôi, cúi đầu nói: “Cậu chủ, là lỗi của tôi, nếu tôi không đồng ý để Mai Ấn Cầm đi vào thì đã không xảy ra chuyện này rồi.”
Khúc Chấn Sơ giơ tay lên, ngăn ông tự trách, sắc mặt là vẻ bình yên trước cơn bão.
“Tìm người về cho tôi! Cho dù có phải lật tung thế giới này lên! Cũng phải tìm cho ra!”
“Rõ!”
Mấy tên vệ sĩ đáp một tiếng rồi lập tức chạy ra ngoài.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ u ám, nhìn xung quanh phòng bệnh một lượt, hai tay để hai bên người siết lại thành nắm đấm, phát ra tiếng kêu rắc rắc.
Quả nhiên, những lời cô nói trước đó cũng chỉ để khiến anh mềm lòng mà thôi.
Mấy ngày này anh vẫn luôn suy nghĩ về những lời An Diệc Diệp nói.
Thậm chí anh còn nghĩ, có lẽ bọn họ thật sự có thể thử bắt đầu lại từ đầu.
Đây là lần nhượng bộ lớn nhất trong đời này của anh.
Nếu như sau này An Diệc Diệp chịu ngoan ngoãn, anh sẽ tha thứ cho tất cả những điều cô đã làm trước kia.
Tha thứ cho sự lừa dối và che giấu của cô.
Anh nghĩ ngợi cả hai ngày trời, hôm nay mới vội vàng chạy tới.
Nhưng không ngờ, An Diệc Diệp lại còn giấu một món quà lớn như vậy chuẩn bị tặng cho anh!
Giỏi lắm!
Đúng là rất giỏi!
Lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ cảm thấy bản thân ngu ngốc đến mức này, tin tưởng cô hết lần này đến lần khác.
Còn cô, hết lần này đến lần khác ném trái tim anh xuống mặt đất vẫn chưa đủ, lại còn giẫm đạp lên nó.
An Diệc Diệp, cô rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào?
Cô rốt cuộc có trái tim hay không?
Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh chợt reo lên một tiếng “tinh”, lập tức ngắt ngang suy nghĩ của anh.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn được gửi đến từ một số lạ, trên màn hình chỉ có một câu ngắn ngủn.
“Đến nơi này, anh sẽ tìm được người anh muốn tìm.”
Kèm một dòng tin nhắn ghi địa chỉ.
Khúc Chấn Sơ hơi híp mắt lại, nhìn địa chỉ trên điện thoại.
Anh do dự một lúc, rồi ngay lập tức nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, đi đến địa chỉ được gửi trong tin nhắn.
Trong phòng khách sạn.
An Diệc Diệp mơ màng tỉnh dậy.
Cô nhíu mày, cảm giác đầu óc vô cùng hỗn loạn, mơ mơ màng màng.
Xung quanh là lớp sương mù dày đặc, được bao phủ bởi rất nhiều lớp màn che màu đỏ, che khuất tầm nhìn của cô.
Đây là nơi nào?
Cô cúi đầu, ngay sau đó liền nhận ra trên người mình chỉ còn lại đồ lót! Áo và quần đã không cánh mà bay rồi!
Cô ngơ ra, xoa cái trán có chút sưng đau.
“Sao vậy?”
An Diệc Diệp kéo chăn bên cạnh qua đắp lên người mình, ngay sau đó liền nhìn thấy Mai Ấn Cầm nằm bên cạnh cô.
Cô lập tức dừng tay lại, trừng lớn mắt.
Hai người đều không mặc quần áo, chỉ có trên người An Diệc Diệp là miễn cưỡng còn lại mấy miếng vải có thể che được chỗ nhạy cảm.
Nhìn xung quanh một lần nữa, chăn ga gối đệm rải rác khắp nơi, có một mùi vị khó có thể hình dung bằng lời nói.
“Đây là nơi nào?”
Cô nhíu mày, đẩy đẩy Mai Ấn Cầm bên cạnh mình.
“Anh Cầm? Anh Cầm?”
Đẩy vài cái, cuối cùng Mai Ấn Cầm cũng chậm rãi mở mắt ra.
“Diệc Diệp, em…”
Vừa lên tiếng, một cơn đau dữ dội truyền đến từ phía sau gáy khiến anh ta im bặt, phần đầu giống như sắp nổ tung ra.