Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 393




“Xuỵt… đừng sợ, anh sẽ mang em đi, sau này em không cần chịu Khúc Chấn Sơ bắt nạt nữa.”

Thấy An Diệc Diệp đã hoàn toàn nhắm mắt lại, anh ta đưa tay cẩn thận vén sợi tóc rủ trên mặt cô ra, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

“Anh xin lỗi, Diệc Diệp.”

Nói xong, anh ta lập tức quay người, đặt An Diệc Diệp lên lưng mình, mở cửa, đi ra phía ngoài.

Phía khác hành lang, Khúc Diên Nghị trừng mắt nói chuyện với Tiêu Nhĩ Giai qua điện thoại.

“Mai Ấn Cầm vẫn luôn ở trong phòng bệnh, không tìm được cơ hội ra tay.”

“Ngày mai tôi sẽ tiếp tục đến thử một chút. Đương nhiên, chúng ta đây là đôi bên cùng có lợi mà thôi.”

Nói xong, anh ta chợt nghe thấy tiếng động nhỏ xíu từ phía phòng bệnh của An Diệc Diệp truyền đến.

Quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Mai Ấn Cầm đang cõng An Diệc Diệp đi ra.

An Diệc Diệp ghé trên lưng Mai Ấn Cầm, không biết là ngủ thiếp đi, hay là hôn mê.

Anh ta hơi sửng sốt một chút, một lát sau, mới chậm rãi nở nụ cười, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng sâu.

“Xem ra có người đang giúp chúng ta rồi.” Anh ta nói với người trong điện thoại.

Mai Ấn Cầm cõng An Diệc Diệp từ trong bệnh viện ra, đặt cô ở cửa hông bệnh viện, trên xe cũng đã sớm chuẩn bị xong, giúp cô đeo dây an toàn lên.

Khi anh ta đang định đi lên, thì Khúc Diên Nghị chợt từ phía sau anh ta đi ra.

Thừa dịp đối phương không chú ý, Khúc Diên Nghị giơ cao gậy gỗ trong tay lên, bỗng đập xuống gáy Mai Ấn Cầm.

Mai Ấn Cầm thậm chí không kịp quay đầu, mắt tối sầm lại, lập tức ngã trên mặt đất.

Khúc Diên Nghị cúi đầu nhìn một chút, xác nhận anh ta đã hôn mê, thì đi lên phía trước, ôm An Diệc Diệp từ trong xe ra, bỏ cả hai người lên xe của mình.

Chiếc xe lái ra khỏi bệnh viện, đi tới

khách sạn cách đó mấy con phố.

Trong góc cổng đang đứng một bóng

người.

Cô ta đeo khẩu trang và đội mũ, vừa

thấy xe Khúc Diên Nghị đi đến, đã

nhanh chóng đi tới.

Cửa xe vừa mở ra, hai người vội liếc

nhau một cái, đỡ An Diệc Diệp và Mai

Ấn Câm từ bên trong ra, dìu đến gian

phòng đã đặt trước.

Dưới ánh sáng mờ tối, màn tơ màu đỏ

phủ kín cả phòng, tác phẩm hội họa

våch tường.

Đây rõ ràng là khách sạn tình thú,

khắp nơi tràn ngập hương vị tình yêu.

Hai người trực tiếp đi vào, đặt An Diệc

Diệp và Mai Ấn Câm ở trên giường, cời

áo sơ mí và áo ngoài của bọn họ, chỉ để

lại quần áo lót.

Tiêu Nhĩ Giai nhìn An Diệc Diệp vẫn đang hôn mê một chút, tay từ từ mò tới cổ cô.

Chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực…

Cô ta vừa nảy sinh ý nghĩ này, Khúc Diên Nghị đã ngăn cản cô ta.

“Không được.”

Lúc này, Tiêu Nhĩ Giai mới thu tay lại, quay đầu nhìn về phía anh ta.

“Tôi nói anh, có phải anh đã thích người phụ nữ này rồi hay không?”

Khúc Diên Nghị cúi đầu xuống, ánh mắt dừng trên người An Diệc Diệp.

“Có ai mà không thích người con gái đáng yêu như thế này chứ?”

“Vậy mà anh còn…” Tiêu Nhĩ Giai nhìn thoáng qua Mai Ấn Cầm bên cạnh, có chút không hiểu.

Khúc Diên Nghị có thâm ý khác cười gượng.

“Chỉ có hủy cô ấy rồi thì cô ấy mới là của tôi.”

Nói xong, anh ta cúi đầu xuống, hôn lên lọn tóc An Diệc Diệp một cái.

Anh ta nở nụ cười quỷ dị, tự tay kéo hai tay An Diệc Diệp và Mai Ấn Cầm lên, làm ra vẻ như bọn họ đang ôm nhau, rồi đắp chăn.

“Đi thôi.”

Anh ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay người thông báo cho tất cả phóng viên của thủ đô một tin tức.

Lúc này.

Quản gia chờ trong bệnh viện thật lâu mà không thấy Mai Ấn Cầm hồi âm, rốt cuộc không nhịn được đi về phía phòng bệnh của An Diệc Diệp.

Ông ta vừa mở cửa ra, trong phòng bệnh trống rỗng, không có một bóng người.

Ngay cả An Diệc Diệp cũng không thấy.

Ông ta nhíu mày lại, trong lòng nổi lên một loại dự cảm không tốt, vội lấy điện thoại di động ra, gọi cho Mai Ấn Cầm.

Không ai nghe máy.

Quản gia nhìn thấy điện thoại di động của An Diệc Diệp rơi ở trên bàn, nhất thời sốt ruột.

Sẽ không đi thật rồi chứ?

Ông ta, định chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm, nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy Khúc Chấn Sơ từ thang máy đi tới.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của ông ta, Khúc Chấn Sơ cau mày nói: “Hoảng hốt cái gì? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Quản gia nhìn thấy hắn, nhất thời không biết là nên nói hay là không nên nói.

Nếu An Diệc Diệp thật chạy rồi, nếu như bị cậu chủ biết, thì ông ta chắc chắn gặp phiền phức.

Thấy ông ta không nói gì, ánh mắt Khúc Chấn Sơ trở nên áp bách hơn.

“Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Quản gia không làm sao được, đành phải nói: “Không thấy cô An đâu cả…”

Khúc Chấn Sơ bỗng nhíu mày lại, nhấc chân định đi vào bên trong.

Nhưng chân vừa bước chợt nhớ tới lần trước, An Diệc Diệp cũng đột ngột mất tích, cuối cùng lại là được đưa đến bệnh viện.

Anh miễn cưỡng thu chân lại, ra vẻ trấn định nói: “Đã tìm hết mọi nơi chưa? Có phải lại đi ra ngoài rồi hay không?”

Quản gia lắc đầu, thực sự lo lắng.

“Cậu chủ, thật ra trước đó, Mai Ấn Cầm đã từng hi vọng tôi có thể để cho cậu ta và cô An gặp mặt…”

“Ông đã đồng ý hả?”

Khúc Chấn Sơ bỗng cao giọng.

Quản gia chật vật gật đầu, vừa định giải thích, đã thấy Khúc Chấn Sơ lao đi như cơn gió.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.