Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 392




Nhưng Khúc Diên Nghị không hề tức giận, chậm rãi thẳng eo lên, liếc nhìn Mai Ấn Cầm.

“Diệc Diệp còn chưa tức giận, anh tức cái gì? Hay là giữa hai người thật như trong lời đồn, quan hệ không bình thường?”

“Anh đừng nói bậy!”

“Có phải nói bậy hay không không quan trọng lắm, mấu chốt là Khúc Chấn Sơ có cảm thấy là nói bậy hay không?”

Ánh mắt Khúc Diên Nghị thăm dò tới lui trên người An Diệc Diệp và Mai Ấn Cầm.

“Nếu anh ấy biết được, anh lén đến đây gặp mặt An Diệc Diệp, không biết lần tiếp theo, An Diệc Diệp còn có thể được đẩy vào phòng phẫu thuật hay là trực tiếp tham gia tang lễ đấy?”

Mai Ấn Cầm bỗng nắm chặt nắm đấm, gần như muốn xông lên đánh nhau với Khúc Diên Nghị.

“Anh dám!”

Khúc Diên Nghị chậm rãi nói: “Nếu anh không làm việc trái với lương tâm, cần gì phải lo lắng sợ hãi? Nhưng người anh trai này của tôi, tính tình đúng là có chút nóng nảy, ngộ nhỡ không cẩn thận nhỡ tay…”

Anh ta quay đầu nhìn An Diệc Diệp một chút, cười nói: “Vậy xem như đáng tiếc.”

Lời của Khúc Diên Nghị càng khiến Mai Ấn Cầm kinh hãi.

Đây chính là điều anh ta luôn lo lắng.

Trong khoảng thời gian này, anh ta càng hiểu rõ con người Khúc Chấn Sơ thì càng lo lắng An Diệc Diệp sẽ bị tổn thương, cho nên mới có thể tìm đủ mọi cách muốn khuyên cô rời đi.

Nhưng mà cô không bằng lòng rời đi.

Mai Ấn Cầm nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Một lát sau, mới quay đầu đuổi Khúc Diên Nghị đi.

“Người anh đã thăm rồi, có thể rời đi rồi nhỉ?”

Khúc Diên Nghị nhìn An Diệc Diệp một chút, thấy cô không có phản ứng, hơn nữa Mai Ấn Cầm vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh, không có cơ hội ra tay.

Đành phải cười nói: “Vậy lần sau tôi lại tới.”

Dứt lời, anh ta liền quay người rời đi.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Khúc Diên Nghị tiện tay nhét nắm thuốc vẫn luôn cầm trong tay vào trong thùng rác, lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại.

Trong phòng bệnh.

Mai Ấn Cầm còn đang suy nghĩ những lời mà Khúc Diên Nghị vừa nói.

Đối với An Diệc Diệp, anh ta không dám mạo hiểm.

Bất kể như thế nào, anh ta nhất định mang Diệc Diệp ra ngoài, không thể để cô tiếp tục ở lại bên cạnh Khúc Chấn Sơ nữa.

Nghĩ vậy, anh ta quay đầu nhìn An Diệc Diệp một chút.

“Em mệt rồi nhỉ, mệt rồi thì trước tiên nghỉ ngơi đi.”

Mai Ấn Cầm xoay người, đưa lưng về phía An Diệc Diệp rót một cốc nước, ngón tay khẽ nhúc nhích, bột phấn nhỏ vụn lập tức rơi vào trong cốc nước.

Khi anh ta xoay người lại, thì tất cả bột phấn đều đã hòa tan hoàn toàn trong nước, không còn một chút dấu vết nào.

Anh ta vẻ mặt bình tĩnh cười cười, đi đến trước mặt An Diệc Diệp, đưa cô cốc nước.

“Em uống chút nước, rồi nghỉ ngơi một lát đi.”

An Diệc Diệp không hề phòng bị nhận lấy cốc nước, nhìn Mai Ấn Cầm.

“Anh Mai, em biết anh lo lắng. Chờ sau khi em khiến Dư Nhã Thiểm rời khỏi Khúc Chấn Sơ, khiến cô ta nhận trừng phạt cô ta đáng nhận, em sẽ lập tức rời đi, được không?”

Mai Ấn Cầm khẽ gật đầu.

“Anh biết rồi, em yên tâm đi.”

“Cảm ơn anh.”

An Diệc Diệp chân thành nói một tiếng, uống hết hơn nửa cốc nước.

Vốn còn định tiếp tục nói chuyện với Mai Ấn Cầm, nhưng mà cô vừa mở miệng, đã cảm giác được đầu óc mơ hồ, cảnh tượng trước mắt cũng xuất hiện bóng chồng.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Cô loạng chà loạng choạng mà nhìn Mai Ấn Cầm mơ hồ trước mắt.

“Anh Mai?”

Mai Ấn Cầm đi tới, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.