Anh đứng cách cô bước, hơi hất cằm, nhìn cô từ trên cao.
“Tôi không hy vọng lâu đài cổ của mình xuất hiện người chết.”
An Diệc Diệp ngừng động tác, tiếp tục nằm xuống giường.
Hóa ra là thế…
Cô còn tưởng Khúc Chấn Sơ đang quan tâm cô…
“Tôi xin lỗi.”
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy bộ dạng này của cô thì càng buồn bực nhíu mày.
Có trời mới biết anh muốn đi qua đó, ôm cô vào lòng, khẽ dỗ dành đến nhường nào.
Nhưng anh không thể.
Anh đứng im ở đó như pho tượng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, để ở sau lưng, không cho An Diệc Diệp nhìn thấy chút sơ hở của anh.
Khúc Chấn Sơ đứng một lúc, rồi bỗng xoay người định rời đi.
Anh vừa đi tới cửa thì An Diệc Diệp gọi anh lại.
“Khúc Chấn Sơ…”
Giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ truyền tới từ phía sau.
Nhưng anh giống như có khiếu nắm bắt giọng nói của An Diệc Diệp, dù cô nói nhỏ đến đâu cũng lọt vào tai anh.
Khúc Chấn Sơ ngừng bước, rồi quay đầu nhìn người đang nằm trên giường.
An Diệc Diệp ngồi trên giường, cúi đầu nhìn chăn trắng như tuyết.
“Mới đầu em cũng không muốn lừa anh…”
“Anh có còn nhớ ngày đầu tiên khi chúng ta gặp nhau, em đã nói gì với anh không? Em đã lẻn vào nhà họ Tiêu, rồi bị Tiêu Nhĩ Giai đánh ngất, mới ù ù cạc cạc bị người khác đưa tới bên anh…”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, giọng điệu không mang chút cảm xúc.
“Chẳng lẽ cô định nói ngay cả việc cô lừa tôi cũng bị ép buộc?”
An Diệc Diệp hít sâu một hơi, rồi lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười thê lương.
“Không phải.”
“Em rất xin lỗi vì đã lừa anh… nhưng em buộc phải làm thế…”
“Bởi vì em cũng có thứ muốn bảo vệ.”
“Đây là lý do của cô? Cô cảm thấy cô nói những điều này thì tôi có thể tha thứ cho cô?”
An Diệc Diệp khẽ nói: “Em biết anh sẽ không tha thứ cho em…”
“Em biết anh hận chất là bị người khác lừa gạt, là em đã lừa anh.”
“Em đã lừa anh thân phận và tên của em, thậm chí còn làm vợ anh… nhưng chỉ có một điều mà em chưa từng lừa anh…”
Cô ngẩng đầu, chân thành nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Đó là trái tim của em.”
Phòng bệnh nhất thời yên tĩnh, An Diệc Diệp nhìn anh, cô hy vọng bằng cách này, Khúc Chấn Sơ có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô.
Không ai nói câu nào, hai người im lặng một lúc lâu, rồi Khúc Chấn Sơ mới từ tốn nói.
“Vậy cô nói cho tôi biết, trái tim cô đáng bao nhiêu tiền?”
Cả người An Diệc Diệp nhất thời run rẩy, hai tay siết chặt, không nói gì.
Khúc Chấn Sơ nở nụ cười mỉa mai.
“Theo tôi thấy, trái tim cô không đáng một xu.”
Khúc Chấn Sơ không nhìn tới vẻ mặt gần như sụp đổ của An Diệc Diệp, quay người đi tới cửa.
Anh đưa lưng về phía An Diệc Diệp.
“Bởi vì trong lòng em, tình cảm của anh chắc không đáng một xu? Nếu không sao em lại nhẫn tâm…”
Anh nói được một nửa, thì không nói tiếp nữa.
Gương mặt vất vả lắm mới khôi phục được chút huyết sắc của An Diệc Diệp lập tức tái đi.
“Em không có…”
Cô khẽ trả lời, nhưng Khúc Chấn Sơ đã mở cửa, đi ra ngoài.
Khúc Chấn Sơ đi rồi, một người mới từ trong góc ngoài phòng bệnh đi ra.
Dư Nhã Thiểm lặng lẽ nhìn bóng lưng anh rời đi, nhíu mày.
Cô ta đã xem thường An Diệc Diệp rồi, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy thì rất có thể Khúc Chấn Sơ thật sẽ tha thứ cho An Diệc Diệp.
Đến lúc đó, nhà họ Khúc sẽ thật không có vị trí của cô ta nữa.
Dư Nhã Thiểm tựa vào tường, trong đôi mắt hơi cụp xuống lóe lên mấy cái.
Cô ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, đi về một phía khác, vội vã bấm một dãy số bí mật.
Vừa đi tới trước cửa sổ, điện thoại đã kết nối.
“Alo. Là tôi.”
“Tôi chỉ hỏi cô, cô muốn báo thù không?”
Nghe được câu trả lời của đầu dây bên kia, Dư Nhã Thiểm chậm rãi nhếch miệng.
“Tôi có thể giúp cô.”
An Diệc Diệp ngồi trên giường bệnh, không có sự đồng ý của Khúc Chấn Sơ, cô đã ngây người ở bệnh viện trọn hai ngày rồi.
Lượng nước truyền vào còn nhiều hơn lượng cô uống.
Nhưng dưới sự bổ sung dinh dưỡng cường độ cao như vậy, mà sắc mặt của cô cũng chỉ mới hơi chuyển biến tốt đẹp một chút.
Từ ngày đó, sau khi rời đi, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa từng tới thăm cô.
Hiện anh đang ở bên Dư Nhã Thiểm sao?