Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 388




An Diệc Diệp vốn đã cực kỳ thảm thương rồi, sắc mặt trắng bệch nhất thời trắng như tuyết.

Quản gia nhíu mày, sắc mặt u ám.

Không ngờ cậu chủ có thể vô tình đến thế, rõ ràng biết cô An ngất xỉu, mà vẫn có thể làm như không thấy.

Chẳng lẽ cậu ấy thật sự đã hết quan tâm cô An rồi?

Ông quay đầu nhìn An Diệc Diệp.

Vẻ mặt An Diệc Diệp đã suy sụp, như thể hy vọng cuối cùng nắm ở trong tay đã vỡ vụn.

Nữ đầu bếp cúp máy, nhưng lại không biết phải an ủi An Diệc Diệp thế nào.

“Chắc chắn cậu chủ có lý do đặc biệt… cô An, cô đừng lo, giờ tôi sẽ gọi vào số máy riêng của cậu chủ để hỏi thử…”

Dứt lời, bà lại bấm gọi.

“Không cần đâu.”

An Diệc Diệp hờ hững nói.

“Nếu anh ấy đang đi ăn cùng Dư Nhã Thiểm thì chúng ta đừng làm phiền anh ấy nữa.”

“Nhưng…”

Nữ đầu bếp nhíu mày, đau lòng nhìn An Diệc Diệp.

“Thật sự không cần đâu.”

Dứt lời, An Diệc Diệp xoay người nằm xuống, quay lưng về phía quản gia và nữ đầu bếp.

Ngón tay cô đã nắm chặt một góc gối.

Nhà hàng Talia…

Khúc Chấn Sơ cũng từng dẫn cô tới đó.

Hình như pháo hoa tối hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô.

Giờ Khúc Chấn Sơ và Dư Nhã Thiểm cũng đang ngắm pháo hoa đúng không?

Anh cũng sẽ hôn cô ta sao?

Bóng dáng gầy gò nằm dưới tấm chăn, trông mỏng manh như tờ giấy, như thể chỉ cần hơi dùng sức sẽ vỡ nát.

Giờ ở nhà hàng Talia.

Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn từng món ăn ngon được mang lên, chẳng hề có hành động gì.

Từ lúc bắt đầu món khai vị, anh gần như chẳng động đũa, mà chỉ đồng ý ngồi đối diện với Dư Nhã Thiểm.

Không dễ gì mới đợi tới khi ăn hết món tráng miệng, Khúc Chấn Sơ gấp gáp đứng dậy.

Anh không thể nào đợi thêm giây nào nữa với Dư Nhã Thiểm ở trước mặt.

“Tôi về đây.”

Dứt lời, anh xoay người định rời đi.

Dư Nhã Thiểm vội đi tới giữ anh lại.

“Anh muốn đi nhanh như vậy à? Em nghe nói ở gần đây có một quảng trường, hôm nay lại có biểu diễn bắn pháo hoa, chúng ta cùng đi tới đó xem đi.”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, hất tay cô ta ra.

“Tôi không có hứng thú.”

Dư Nhã Thiểm lại đuổi theo nói: “Anh muốn quay về lâu đài cổ à?”

Thấy Khúc Chấn Sơ không nói gì, cô lại nói tiếp: “Lúc trước em làm rơi đồ ở đó, nên em về cùng anh nhé.”

Khúc Chấn Sơ trầm mặt, bắt đầu từ lúc nãy, anh luôn cảm thấy bất an, như thể sắp xảy ra chuyện gì đó.

Anh sốt sắng muốn quay về xem thử.

Hai người quay về lâu đài cổ, giờ trời đã hoàn toàn tối mịt.

Khúc Chấn Sơ vừa đi vào đã nhận ra quản gia và nữ đầu bếp đều không có ở đây.

Anh nhìn một vòng xung quanh, rồi đi thẳng lên lầu.

Không thấy đâu nữa!

An Diệc Diệp biến mất rồi!

Anh hoảng loạn tìm kiếm khắp tầng ba, nhất thời trong lòng càng bất an.

Cô bỏ chạy rồi?

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ nhanh chóng ảm đạm, rồi nổi bão.

Anh nghiêm mặt, ẩn chứa sự tức giận.

“An Diệc Diệp đâu? Cô ấy chạy đi đâu rồi?”

Anh gọi mấy vệ sĩ ở gần lâu đài cổ ra ngoài.

“Người đâu? Ngay cả một người cũng không trông chừng được, các cậu còn có tác dụng gì? Mau đi tìm đi! Dù phải đào ba thước đất, cũng phải đào ra cô ấy cho tôi.”

Mấy vệ sĩ nhìn nhau, nghi ngờ nói: “Cô An không có chạy trốn, mà cô ấy đi bệnh viện rồi.”

Khúc Chấn Sơ sửng sốt, sắc mặt càng khó coi hơn.

“Chẳng phải tôi đã nói rồi à, không có lời căn dặn của tôi thì cô ấy không được đi…”

Anh nói được một nửa thì đột ngột ngừng lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn mấy vệ sĩ ở trước mặt.

“Bệnh viện, sao cô ấy lại đi bệnh viện?”

Mấy vệ sĩ lại liếc nhìn nhau, hơi khó hiểu.

“Cậu chủ, trước đó chúng tôi đã thông báo cho anh rồi, cô An ngất xỉu nên quản gia đưa cô ấy đi bệnh viện.”

Cô ngất xỉu?

Khúc Chấn Sơ nhíu chặt đôi mày rậm, tim bỗng thắt lại.

Chết tiệt! Anh chẳng hề nhận được tin tức này.

Anh bỗng xoay người, sải bước đi ra ngoài.

Anh vừa đi vừa hỏi: “Cô ấy đang ở bệnh viện nào?”

Giờ Dư Nhã Thiểm thấy anh đi ra ngoài thì vội vàng đuổi theo.

“Anh Chấn Sơ, anh định đi đâu vậy?”

Khúc Chấn Sơ trầm mặt, hoàn toàn phớt lờ cô ta.

Giờ trong lòng anh bắt đầu hối hận rồi.

Nếu hôm nay anh không đi ăn cùng Dư Nhã Thiểm, mà quay về sớm, thì anh có thể phát hiện chuyện An Diệc Diệp ngất xỉu, chứ không đợi tới giờ này.

Anh ngồi thẳng lên xe, bàn tay đang buông xuôi bên người siết thành nắm đấm, ánh mắt ảm đạm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.