Tối qua, cô đã cố ý lợi dụng điều này.
Trước mặt An Diệc Diệp, cô đã đưa ra rất nhiều yêu cầu với Khúc Chấn Sơ.
Quả nhiên bình thường Khúc Chấn Sơ chẳng thèm đoái hoài đến cô, nhưng một khi phát hiện ra An Diệc Diệp đang ở gần, anh sẽ nhanh chóng thay đổi thái độ.
Cách này lần nào cũng đúng.
Lần này cũng như thế.
Dư Nhã Thiểm hài lòng cười nói: “Vậy em đứng bên ngoài đợi anh, anh đừng vội, cứ từ từ mà làm.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày gật đầu, rồi phất tay ra bên ngoài, bảo cô rời đi.
Thái độ hơi mất kiên nhẫn.
Dư Nhã Thiểm hiểu rõ nên xoay người, đi ra ngoài.
Cô vừa đi được hai bước thì nhìn thấy thư ký đang vội vã ra khỏi thang máy.
Trông dáng vẻ như muốn đi vào văn phòng của Khúc Chấn Sơ.
Dư Nhã Thiểm vội gọi cô ta lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô lại hốt hoảng như thế?”
Người đó thấy Dư Nhã Thiểm thì do dự một lát rồi nói: “Cô Dư, nhà tổng giám đốc Khúc gọi tới nói bà Khúc ngất rồi, bảo tổng giám đốc Khúc mau quay về.”
An Diệc Diệp ngất xỉu?
Dư Nhã Thiểm nhíu mày.
Nếu để Khúc Chấn Sơ biết được tín tức
này, chắc chắn anh sẽ thay đổi ý định,
quay về gặp An Diệc Diệp ngay.
Cô hơi cụp mắt.
Không được để An Diệc Diệp lại phá
hỏng chuyện tốt của cổ nữa.
“Hôm nay trông tâm trạng của tổng
giám đốc Khúc không được tốt cho låm,
lúc nãy còn mắng mấy vị giám đốc.
Nếu giờ cô đi qua đó,
chắn sẽ bị anh ấy mắng”
Thư ký nghe xong thì nhất thời lo lắng.
Cả công
ty đều biết tính khí Khúc Chấn Sơ
Nhất là từ khi xảy ra chuyện của An
Diệc Diệp, tính khí anh càng trở nên
buồn vui thất thường, nổi nóng vô cớ.
Cô thường nghe nói, anh mắng té tát
những nhân viên đã phạm sai lâm.
Khoảng thời gian này, cả tập đoàn đều bao trùm trong áp suất thấp, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Giờ vừa nghe Dư Nhã Thiểm nói như thế, cô bỗng cảm thấy sợ hãi.
“Vậy thì sao?”
Dư Nhã Thiểm chủ động nói: “Hay để tôi chuyển lời giúp cô cho, tôi vừa đi ra từ trong đó.”
Thư ký do dự một lúc, giờ cô ta đã sợ hãi trước tính khí của Khúc Chấn Sơ rồi.
“Vậy có ổn không?”
“Không thành vấn đề.”
Dư Nhã Thiểm sảng khoái đồng ý.
Đối phương nắm tay cô cảm kích: “Cảm ơn cô, cô Dư.”
Dứt lời, cô ta vội vã rời khỏi tầng cao nhất của công ty, như sợ mình mà đi chậm một bước, sẽ bị Khúc Chấn Sơ bắt lại, mắng té tát.
Dư Nhã Thiểm thấy cô ta rời đi thì nở nụ cười hài lòng.
Cô ta nhìn về phía văn phòng của Khúc Chấn Sơ, nhưng không đi qua đó, mà ngồi trong phòng nghỉ ngơi ở bên ngoài.
Ngất xỉu?
Vậy cứ để cô ta ngất xỉu đi.
Ai cũng đừng hòng phá hỏng chuyện tốt của cô.
Cô nghĩ hung ác, rồi tiện tay cầm cuốn tạp chí ở bên cạnh lên xem.
Bên này, nữ đầu bếp gọi điện xong thì vội vã quay lại bên cạnh An Diệc Diệp.
“Tôi đã thông báo cho tổng giám đốc Khúc rồi, có lẽ cậu ấy sẽ nhanh chóng chạy tới đây.”
Quản gia gật đầu.
Nếu giờ cậu chủ chạy tới, có lẽ mâu thuẫn giữa hai người có thể hóa giải.
Ông thấy sắc mặt An Diệc Diệp trắng bệch, vẫn chưa tỉnh lại.
“Chúng ta cứ đưa cô An đi bệnh viện trước đi.”
Nữ đầu bếp nghe vậy thì lo lắng lắc đầu.
“Nhưng cậu chủ đã nói không có sự cho phép của cậu ấy, thì cô An không được ra khỏi lâu đài cổ.”
Quản gia nhíu mày.
“Giờ tôi không lo được nhiều như thế, người đã ngất xỉu rồi, chúng ta phải mau chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.”
“Nếu cậu chủ trách tội thì sao?”
Quản gia nghiến răng.
“Nếu cậu chủ trách tội, tôi sẽ gánh vác. Không được để cô An xảy ra chuyện.”
Hai người nhanh chóng gọi vệ sĩ tới, đưa An Diệc Diệp tới bệnh viện ngay.
Vừa tới bệnh viện, An Diệc Diệp đã đưa vào phòng bệnh.
Quản gia và nữ đầu bếp sốt sắng chờ đợi, nhưng hai tiếng sau, An Diệc Diệp vẫn chưa chịu tỉnh lại.
Không chỉ có cô, mà ngay cả Khúc Chấn Sơ cũng không xuất hiện.
Nữ đầu bếp thấy An Diệc Diệp vẫn chưa tỉnh lại, thì cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng.
“Chẳng phải bác sĩ đã nói cô ấy sẽ mau chóng tỉnh lại à? Sao giờ vẫn chưa tỉnh lại thế?”
Quản gia nhíu mày, nhưng trong lòng lại hy vọng An Diệc Diệp có thể tỉnh lại chậm một chút.
Nếu cô tỉnh lại mà cậu chủ vẫn chưa tới thì phải làm sao đây?
“Bà có chắc là đã thông báo cho cậu chủ rồi không? Tại sao cậu ấy vẫn chưa tới?”
Nữ đầu bếp gật đầu.
“Tôi gọi qua đó thì thư ký nghe máy, tôi bảo cô ta đích thân đi nói cho cậu chủ biết, theo lý mà nói thì cậu ấy đã sớm tới đây rồi.”
Bà liếc nhìn đồng hồ trên tường, nhíu mày nói.
“Chẳng lẽ… cậu chủ không muốn tới đây?”
Quản gia nghe xong thì nhíu mày.
Chẳng lẽ Khúc Chấn Sơ thật sự vô tình đến thế?
Dù nghe thấy An Diệc Diệp ngất xỉu, cũng không chịu tới đây xem thử?