Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 385




Gió thu thổi tới, cuốn theo chiếc lá rụng dưới đất.

Thấm thoát mùa thu đã tới rồi.

Quản gia nhìn bộ đồ mỏng manh trên người An Diệc Diệp, rồi quan tâm: “Cô An, cô về phòng nghỉ ngơi đi, trời đã trở lạnh rồi.”

An Diệc Diệp gật đầu, vừa đứng dậy, đầu óc đã choáng váng, rồi trước mắt bỗng tối sầm, thậm chí còn không thể đứng vững.

Cô vội vịn vào chiếc bàn bên cạnh, cả người lảo đảo.

Quản gia sợ hết hồn, vội đi tới.

“Cô An, cô sao thế?”

An Diệc Diệp cố lắc đầu, định lên tiếng thì cả người nghiêng qua một bên, rồi hoàn toàn ngất đi.

Quản gia chấn động, vội chạy tới.

“Cô An? Cô An? Cô tỉnh lại đi!”

Nhưng hai mắt An Diệc Diệp vẫn nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch.

Nếu nhìn kỹ thì môi cô chẳng còn chút máu, cực kỳ tiều tụy.

Đúng lúc này nữ đầu bếp đi ra ngoài, vừa nhìn thấy hai người đã gấp gáp chạy tới.

“Cô An bị gì thế?”

Quản gia vội hô: “Bà mau đi thông báo cho cậu chủ biết đi, cô An ngất rồi.”

Nữ đầu bếp nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu, rồi chạy đi gọi.

Ở bên này, trên tầng cao nhất tập đoàn M.I.

Dư Nhã Thiểm đeo mạng che mặt, miễn cưỡng che đi vết sẹo trên mặt.

Sau khoảng thời gian kết hợp chữa trị, vết sẹo lớn trên mặt đã mờ đi rất nhiều.

Dưới mạng che mặt, chỉ cần không tới gần nhìn kỹ thì gần như không nhìn thấy vết thương.

Cô không để ý đến ánh mắt của những người khác trong công ty, mà đi thẳng vào thang máy, lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

Khúc Chấn Sơ vẫn đang làm việc, nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên nhìn.

Sau khi nhìn thấy là Dư Nhã Thiểm thì hờ hững cúi đầu tiếp, chẳng nói câu nào.

Dư Nhã Thiểm không vì sự thờ ơ của anh mà không vui, ngược lại còn cực kỳ nhiệt tình đi tới, mặt mày tươi cười nói.

“Anh vẫn chưa hết bận à? Chẳng phải anh nói hôm nay sẽ đi ăn cùng em ư?”

Khúc Chấn Sơ nghe xong thì nhíu mày.

Hôm qua ở trong lâu đài, anh đã đồng ý chuyện này trước mặt An Diệc Diệp.

Anh chỉ muốn xem thử, An Diệc Diệp thấy anh và Dư Nhã Thiểm ở bên nhau sẽ có biểu hiện gì.

Ai dè anh dẫn Dư Nhã Thiểm xuất hiện trước mặt An Diệc Diệp, thậm chí còn đồng ý đi ăn cùng cô ta, nhưng cô lại chẳng có phản ứng gì.

Vừa nghĩ đến tình trạng mấy ngày nay, Khúc Chấn Sơ bỗng siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi khó coi.

Người phụ nữ đó hoàn toàn không để tâm đến anh.

Quả nhiên trước đây cô chỉ diễn kịch mà thôi.

Anh hận, nhưng trong lòng càng khinh bỉ mình hơn.

Chuyện đã như vậy rồi, sao anh còn ôm chút hy vọng với người phụ nữ đó?

Sao anh không rút ra được bài học?

Dư Nhã Thiểm thấy sắc mặt anh ngày càng khó coi thì thoáng đoán ra điều gì đó.

“Hôm qua lúc có mặt An Diệc Diệp, chẳng phải chính miệng anh đã đồng ý với em à? Chẳng lẽ anh không muốn đi?” Cô cố ý hỏi.

Quả nhiên vừa nghe thấy câu này, Khúc Chấn Sơ đã nhíu mày.

Một lúc sau, anh mới gật đầu, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt.

“Cô đợi tôi xong việc đã rồi mới dẫn cô đi.”

Dư Nhã Thiểm nghe xong thì hài lòng nở nụ cười.

Cô đã sớm biết Khúc Chấn Sơ có tình cảm với An Diệc Diệp, anh tìm cô về chẳng qua là để chọc tức cô ta mà thôi.

Nhưng cơ hội tốt như thế, sao cô có thể bỏ qua được?

Dù lúc này Khúc Chấn Sơ vẫn còn thích An Diệc Diệp, nhưng vậy thì sao?

Ai bảo An Diệc Diệp đã phạm phải sai lầm mà Khúc Chấn Sơ chẳng bao giờ tha thứ.

Chỉ có người cuối cùng gả vào nhà họ Khúc mới là người chiến thắng thực thụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.