“Em không có…”
“Cô có hay không thì chỉ có cô biết rõ.”
Khúc Chấn Sơ thu hồi tầm mắt lạnh nhạt của mình, không nhìn An Diệc Diệp nữa, mà nhấc chân đi vào trong.
Dư Nhã Thiểm đang ở trong phòng khách nhìn thấy anh thì vội đứng dậy chào đón.
“Anh Chấn Sơ.”
Nhưng lúc này sắc mặt Khúc Chấn Sơ không hề tốt, anh giơ tay, hờ hững đẩy Dư Nhã Thiểm ra.
“Tôi đã liên lạc lại với bác sĩ, bảo bọn họ chữa khỏi vết thương trên mặt giúp cô rồi.”
Dư Nhã Thiểm gật đầu, rồi đuổi theo sau Khúc Chấn Sơ.
“Anh Chấn Sơ, giờ anh luôn tin tưởng em rồi đúng không? Mặt em là bị cô ta làm cho bị thương.”
Khúc Chấn Sơ hơi quay đầu lại, nhưng không dám nhìn vào mắt An Diệc Diệp, mà ngừng ở giữa.
Anh không đáp lại Dư Nhã Thiểm, mà quay đầu đi lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại An Diệc Diệp và Dư Nhã Thiểm.
Dư Nhã Thiểm quay lrng về phía An
Diệc Diệp, bỗng phát ra tiếng cười quỷ
di, nghe có vẻ hơi đáng sợ.
Một lúc sau, cô ta mới quay đầu lại.
Ánh mắt hung ác xuyên qua mạng che
mặt màu đen nhìn về phía An Diệc
Diệp.
Cô ta nhìn chàm chàm An Diệc Diệp
bằng ánh mắt dữ tợn, rồi nhãc chân đi
tới. ca
Đến khí đi tới trước mặt An Diệc Diệp,
cô ta mới giơ tay lên vén tóc, lộ ra vết
sẹo mờ ở mép chân tóc,
Nhin thấy vết sẹo này, khuôn mặt Dư
Nhã Thiệm lại văn vẹo, trở nên dữ tợn.
Cô ta khẽ vuốt vết thương ở lòng bàn
tay.
“Chúng ta cứ chờ xem, lần này ai sẽ tới
bảo vệ cô.”
Dứt lời, cô ta lại cười, rồi xoay người đi
ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo, mặc dù Dư Nhã Thiểm không chuyển về ở trong lâu đài cổ nữa, nhưng lại có quyền tự do ra vào.
Hầu như ngày nào An Diệc Diệp cũng có thể nhìn thấy cô ta ra vào lâu đài cổ cùng Khúc Chấn Sơ.
Quản gia và nữ đầu bếp chẳng có thiện cảm gì với Dư Nhã Thiểm, vì chuyện xảy ra trước đó vẫn đang sờ sờ ngay trước mặt.
Nhưng bọn họ không hiểu, rốt cuộc Khúc Chấn Sơ đang làm gì?
Người tinh tường đều có thể nhìn ra, anh có tình cảm với An Diệc Diệp, nhưng anh cứ nhốt cô lại, rồi đối xử cực kỳ lạnh nhạt với cô, ngược lại còn tìm người từng hãm hại An Diệc Diệp về để quan tâm.
Hai người luôn lo lắng, liệu mấy ngày nay Dư Nhã Thiểm có hãm hại An Diệc Diệp lần nữa không?
Nhưng mấy ngày liên tiếp, cô ta chẳng có hành động gì, ngày nào cũng đúng giờ đến lâu đài cổ để gặp mặt Khúc Chấn Sơ.
Ngoài ra, rất ít khi cô ta tới lâu đài cổ, dù vô tình chạm mặt An Diệc Diệp cũng chỉ xem cô như không khí.
Trải qua mấy ngày bình yên vô sự, nhưng quản gia và nữ đầu bếp vẫn không yên lòng.
“Hôm nay cô Dư vẫn chưa tới, không biết có phải cô ta lại âm mưu chuyện gì nữa không?”
Quản gia vừa đặt trà bánh mới chuẩn bị xong tới trước mặt An Diệc Diệp vừa nói.
“Tôi nghe nói mấy ngày nay cô thường tới công ty tìm cậu chủ, giờ bên ngoài đã có người bắt đầu bàn tán, có phải quan hệ giữa cô ta và cậu chủ đã chuyển biến tốt trở lại…”
Ông nói ra tin tức mình đã nghe được mấy ngày nay, nhưng An Diệc Diệp như chẳng hề nghe thấy.
Mặc dù tầm mắt đang nhìn vườn hoa, nhưng lại không có tiêu cự, không biết đang ngừng ở nơi nào trong không khí.
Quản gia đặt bánh ngọt xuống bàn, rồi đứng im.
Thấy cô như vậy, quản gia chỉ khẽ thở dài.
Mấy ngày nay An Diệc Diệp đều như vậy, ăn ngủ không ngon, ngày càng gầy đi.
Dù nữ đầu bếp nấu nhiều đồ bổ đến cỡ nào, cô cũng không ăn, nếu người cứ ngày càng gầy đi thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
“Cô An, cô hãy ăn chút gì đi, giờ sức khỏe cô hoàn toàn không trụ nổi.”
An Diệc Diệp thu hồi tầm mắt, lắc đầu.
“Giờ tôi không có khẩu vị.”
“Dù cô không có khẩu vị cũng phải ăn, nếu sức khỏe không trụ nổi thì thật sự chẳng còn gì nữa.”
Nhưng An Diệc Diệp lại không bị lay động, cô thờ ơ liếc nhìn bánh ngọt trên bàn.
“Giờ tôi có còn gì đâu? Tôi vốn chẳng có gì cả.”
Cô đáp lại một câu ngắn ngủi, giọng nói nhỏ nhẹ như thể chẳng còn sức lực để nói.
Cô như vậy càng làm quản gia càng đau lòng hơn.