Từ Lan đứng ngơ ngác ở bên ngoài, đến giờ cô vẫn hoàn toàn không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì.
Tại sao chỉ trong tích tắc Khúc Chấn Sơ đã muốn đuổi cô ra ngoài?
Bên này, quản gia thấy tay An Diệc Diệp bị thương thì nhíu mày, vô cùng đau lòng.
“Cô An, mấy chuyện này cần gì phải để cô tự làm? Cô cứ sai người giúp việc tới dọn là được.”
An Diệc Diệp hơi mất tập trung lắc đầu, không nói gì.
Cô chỉ muốn thử xem, có phải Khúc Chấn Sơ thật sự không quan tâm gì đến cô?
Nhưng kết quả lại khiến cô đau lòng.
Từ đầu đến cuối, Khúc Chấn Sơ đều chưa từng đoái hoài đến cô.
Trong mắt anh chẳng có một chút tình cảm, mà chỉ có sự lạnh lẽo như trời đông giá rét.
Có lẽ cô nên sớm từ bỏ, đừng ôm hy vọng nữa.
Mấy ngày sau đó, An Diệc Diệp không còn nhìn thấy Từ Lan nữa.
Hơn nữa Khúc Chấn Sơ cũng không còn xuất hiện cùng người phụ nữ khác nữa.
Lúc cô tưởng Khúc Chấn Sơ đã trở về bình thường, thì một người mà cô chẳng hề ngờ tới bỗng xuất hiện trong lâu đài cổ.
Dư Nhã Thiểm đứng trước cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân của An Diệc Diệp thì từ tốn quay đầu lại.
Cô ta khẽ mỉm cười.
“Đã lâu không gặp, An Diệc Diệp.”
An Diệc Diệp vừa nhìn thấy cô ta thì nhất thời trợn tròn mắt.
Mặc dù cảnh sát đã nói cô nhi viện bị cháy là do Tiêu Nhĩ Giai làm, nhưng cô biết rõ, hung thủ là Dư Nhã Thiểm ở trước mặt.
Cô ta sai người đốt cô nhi viện, còn hại viện trưởng chết ở trong đó.
Vậy mà giờ cô ta còn dám nghênh ngang xuất hiện trước mặt cô.
“Sao cô lại ở đây?”
Dư Nhã Thiểm tươi cười đi tới.
Cô ta đeo mạng che mặt màu đen, nhưng cũng không thể che khuất vết thương dài trên mặt.
Dư Nhã Thiểm vừa đi vừa cười đáp.
“Tất nhiên là anh Chấn Sơ dẫn tôi về
rồi, lân này là nhờ cô cả đấy.”
“Nếu không phải cô lừa anh ấy, làm
sao anh Chấn Sơ có thể nhớ ra tối mới
thật sự là ngườií anh ấy thích.”
An Diệc Diệp nhiu mày.
“Cô cũng lừa Khúc Chấn Sơ, cô hoàn
toàn không phải là người
anh ấy đợi.”
Dư Nhã Thiểm nở nụ cười càn rỡ,
chẳng hề kiếng dè.
“Tôi không phải là người đó? Vậy cô đi
nói cho Khúc Chấn Sơ biết đi, cô cảm
thấy anh ấy sẽ tin cô hay tin tôi?
An Diệc Diệp nhìn cô ta, ánh mắt trở
nền lạnh lẽo.
“Trước đây tôi đã từng nói, tôi sẽ khiến
cô trả giá đắt.”
Dư Nhã Thiểm cười khẩy, khính
thường nói.
“Cô nên lo liệu cho bản thân trước đi.”
Tối hôm đó, Khúc Chấn Sơ vừa quay về từ công ty, An Diệc Diệp đã chặn anh lại.
“Anh biết rõ Dư Nhã Thiểm có liên quan đến việc cô nhi viện bị cháy, hơn nữa trước đây cô ta…”
“Chí ít cô ta chưa từng lừa tôi.”
An Diệc Diệp chưa kịp nói hết đã bị Khúc Chấn Sơ cắt ngang.
An Diệc Diệp sửng sốt.
Khúc Chấn Sơ khẽ nhếch miệng, nhưng ánh mắt chẳng hề có ý cười.
Anh lườm An Diệc Diệp, rồi lặp lại: “Chí ít cô ta là người tôi đã đợi 20 năm nay, dù cô ta xấu xa đến đâu, cũng chưa từng lừa tôi.”
Tim An Diệc Diệp như bị dao cắt.
“Cô ta đã lừa anh rồi! Dư Nhã Thiểm hoàn toàn không phải là người anh đã đợi 20 năm nay, chính miệng cô ta đã nói điều này.”
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn cô.
“Cô cảm thấy giờ tôi sẽ tin tưởng cô bao nhiêu?”
An Diệc Diệp sửng sốt, rồi mím chặt môi.
Đúng vậy, sao Khúc Chấn Sơ có thể tin tưởng cô chứ?
Khúc Chấn Sơ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt u ám.
“Ngay cả chuyện của cô và Dư Nhãn Thiểm lúc trước cũng khiến tôi bắt đầu nghi ngờ, có phải cô đã cố ý diễn một màn kịch để lấy được lòng tin của tôi hay không?”
An Diệc Diệp nghe anh nói như vậy thì ngạc nhiên lắc đầu.