chẳng thèm ngoành lại
An Diệc Diệp mặc áo màu trắng, đứng
trước cửa sổ nhin Khúc Chấn Sơ rời đí,
gió khẽ thối quần áo trên người có,
nhìn từ xa chằng khác nào một người
giấy.
Khúc Chấn Sơ bỗng quay đầu, nhin
thân hình gầy gò của An Diệc Diệp,
như thể một cơn gió cũng có thể thôi
bay cô.
Anh bỗng siết chặt nắm đấm, nhin cô
bằng ánh mắt sâu xa, nhưng không nói
gi, anh quay đầu ngồi lên xe, rồi rời đi
chẳng thèm ngoảnh lại
Chiều hôm đó, An Diệc Diệp từ trong
phòng đi xuống.
Cô vừa đi vào phòng khách đã thấy một người phụ nữ đang ngồi trên sofa.
Đây là một trong những người phụ nữ
mà mấy ngày nay Khúc Chấn Sơ
thường dẫn về.
Chỉ thấy có ta đang ngồi vắt chéo chân
trên sofa, thấy An Diệc Diệp đi tới thì
cười nói.
“Chị, sau này nếu tôi ở lại đây, mong chị chăm sóc tôi nhiều hơn.”
Thấy An Diệc Diệp không nói gì, cô ta lại nói: “Đúng rồi, chị đâu phải Tiêu Nhĩ Giai, vậy chị tên gì?”
An Diệc Diệp lạnh lùng nhìn cô ta, không nói gì, chỉ xoay người dứt khoát rời đi.
Cô vừa đi được một bước, người phụ nữa kia đã cười chế giễu, rồi ngồi lại xuống ghế.
“Cô thật sự cho rằng mình vẫn còn là bà Khúc à?”
“Mặt cô dày thật, chuyện đã bị bại lộ vẫn không chịu rời đi, mà mặt dày mặt dạn muốn ở lại đây.”
Người phụ nữ nghiến chặt răng nói.
Dù thế nào, chỉ cần đuổi An Diệc Diệp ra khỏi đây, thì cô mới có thể ngồi lên vị trí bà Khúc.
Cô đảo mắt, nhanh chóng nghĩ tới mấy biện pháp, rồi nở nụ cười hài lòng.
Nghe quản gia nói, mấy ngày nay người phụ nữ luôn xuất hiện cùng Khúc Chấn Sơ là con gái nhà họ Từ – một gia tộc nhỏ mới nổi, tên là Từ Lan.
Mấy ngày nay, cô ta liên tục xuất hiện bên cạnh Khúc Chấn Sơ, giờ bên ngoài đã có người đồn, anh sẽ nhanh chóng hủy hôn ước, rồi cưới Từ Lan.
Sắc trời dần tối xuống.
An Diệc Diệp đang đứng ở cửa đợi.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói chuyện với Khúc Chấn Sơ một phen.
Có lẽ quản gia nói đúng, Khúc Chấn Sơ cũng có chút tình cảm với cô.
Cô vươn tay sờ tấm ảnh mặt dây chuyền đeo trên cổ, rồi tự an ủi mình.
Từ Lan đang ngồi trong phòng khách, liếc nhìn vị trí của An Diệc Diệp, rồi châm chọc.
“Tổng giám đốc Khúc đã hết thích cô rồi, cô còn bám chặt anh ấy làm gì?”
“Cô tưởng mình niềm nở như thế thì có thể chinh phục trái tim anh ấy lần nữa à? Đừng hòng!”
Cô ta ngồi vắt chéo chân trên sofa, dũa móng tay mới sơn của mình, như đã xem lâu đài cổ là nhà của mình.
An Diệc Diệp đang đứng ở cửa, không có sự đồng ý của Khúc Chấn Sơ thì cô không được ra ngoài, đành phải đứng trong cửa đợi.
Không biết qua bao lâu, tiếng xe thể thao vang rền từ từ truyền tới.
Đèn xe dần xuất hiện trong bóng tối.
Vừa nghe thấy tiếng động, lúc nãy Từ Lan còn đang ngồi nghỉ trên sofa vội bật dậy, sải bước ra ngoài.
Cô ta đi tới cửa, mất kiên nhẫn đẩy An Diệc Diệp qua một bên, rồi đi thẳng qua.
Cô ta vừa đi tới, xe của Khúc Chấn Sơ cũng ngừng lại.
Từ Lan nhiệt tình đi tới mở cửa xe, mặt mày tươi cười.
“Tổng giám đốc Khúc, sao giờ anh mới về, em đã đứng ở cửa đợi anh hơn một tiếng rồi, người ta mỏi chân lắm đó.”
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy cô ta thì ánh mắt chẳng hề dao động, thậm chí còn nhíu mày.
“Sao cô lại ở đây?”
Anh nhớ hôm nay mình chẳng hề tìm tới người phụ nữ này.
Hai ngày nay, lần nào anh cũng cố ý dẫn phụ nữ đi qua trước mặt An Diệc Diệp, để nói cho cô biết, không có cô, anh vẫn có thể sống rất tốt.
Từ Lan nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Khúc Chấn Sơ thì nụ cười trên mặt cứng đờ, rồi đi tới kéo tay anh.
“Anh còn nói, chẳng phải người ta nhớ anh à? Đã hai ngày rồi anh không tới tìm người ta.”
Khúc Chấn Sơ càng nhíu chặt mày, định lật tay đẩy cô ta ra.
Nhưng vừa nhìn thấy An Diệc Diệp đang đứng trong cửa, bàn tay đang định đẩy ra bỗng chuyển hướng, thuận thế ôm eo Từ Lan.
Anh nhìn chằm chằm An Diệc Diệp, rồi hờ hững nói với Từ Lan.
“Nếu em đã đợi tôi lâu như vậy thì chúng ta vào trong thôi.”