Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lạnh như băng.
“Tôi sẽ nhốt cô đến chết.”
Dứt lời, anh đóng cửa cái rầm rồi xoay người rời đi.
Đợi anh đi rồi, quản gia đang đứng ngoài cửa mới nói nhỏ: “Có lẽ đợi cậu chủ nghĩ thông suốt rồi sẽ ổn thôi.”
An Diệc Diệp gượng cười, khẽ đáp: “Cảm ơn ông, quản gia.”
Từ lúc ông Trương và ông Bành rời đi, An Diệc Diệp chưa từng lộ diện, điều này đã khiến mọi người nghi ngờ.
Chưa tới hai ngày, Mai Ấn Cầm đã tìm tới tập đoàn M.I.
Anh ta đứng trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, nhìn Khúc Chấn Sơ đang ngồi sau bàn làm việc.
“Anh đã làm gì cô ấy rồi?”
“Cô ấy?”
Khúc Chấn Sơ hỏi ngược lại: “Cậu đang hỏi An Diệc Diệp hay Tiêu Nhĩ Giai?”
Vừa nghe thấy câu này, Mai Ấn Cầm nhất thời biến sắc.
“Anh biết hồi nào?”
Khúc Chấn Sơ chưa kịp trả lời, anh ta bỗng lao tới.
Nếu Khúc Chấn Sơ đã phát hiện ra thân phận thật của An Diệc Diệp, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Mai Ấn Cầm đặt hai tay lên bàn làm việc, áp sát Khúc Chấn Sơ.
“Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy rồi?”
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt nhìn anh ta.
“Xem ra cậu đã sớm biết rồi, nói cách khác, cậu và cô ấy vốn cùng một phe.”
Nghĩ đến đây anh đã hiểu tại sao quan hệ giữa hai người lại không bình thường.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ càng trở nên u ám.
Nhưng Mai Ấn Cầm lại nhíu mày.
“Anh mau thả Diệc Diệp ra!”
Diệc Diệp.
Cách gọi thân mật này làm tím Khúc
Chấn Sơ bỗng thắt lại.
Anh trầm mặt, lanh lùng nói: “Có lễ
đây không phải là chuyện cậu nến
quản. Nếu cô ấy đã gả vào nhà họ
Khúc thì tôi chính là chồng cô ấy, nên
tôi muốn làm thế nào cũng chẳng liên
quan gi đến cậu.”
“Tên khốn này!”
Mai Ấn Cầm bỗng xông tới, định đấm
vào mặt Khúc Chấn Sơ.
Ánh mắt Khúc Chăn Sơ lạnh lùng,
không những không né tránh, ngược lại
còn xông lên vung nắm đấm.
Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng
cao nhất tập đoàn M.I, hai người đang
đánh nhau túi bụi.
Một người là tổng giám đốc tập đoàn
rung chuyển trời đất lãnh khốc vô
tình, còn người kia là Mai Ấn Cầm –
dịu dàng như nước, nổi tiếp khắp cả
nước, là người tình trong mộng của vô số thiếu nữ.
Nhưng lúc này hai người lại đánh đấm, cứ anh đánh tôi đỡ.
Rất nhanh, cả hai người đều bị thương.