Ông Trương và ông Bành nghe vậy thì cũng không biết nên nói gì nữa.
Lúc này Khúc Chấn Sơ lại cười khẩy: “Giờ hai người biết tại sao tôi phải nhốt cô ta chưa? Tôi nhốt một kẻ dối trá lừa gạt lòng tin của tôi thì có gì sai?”
“Nhưng…”
Ông Trương mở miệng định nói gì song lại chẳng thể thoát thành lời.
An Diệc Diệp không phải Tiêu Nhĩ Giai, sự thật này đã đủ khiến họ ngạc nhiên rồi.
Những người có địa vị như họ luôn rất hận những kẻ lừa gạt phản bội mình.
Nhất là khi bị chính “vợ” của mình phản bội…
Tình cảm của Khúc Chấn Sơ dành cho An Diệc Diệp trước kia không phải là giả dối, nhưng bây giờ lại…
Nếu ông Trương và ông Bành còn trẻ thì có khi sẽ còn làm những chuyện quá đáng hơn Khúc Chấn Sơ nữa!
Nhưng giờ đây họ đã lớn tuổi rồi, có thể nhìn thấu suốt rất nhiều chuyện.
Đúng là An Diệc Diệp đã lừa gạt Khúc Chấn Sơ, nhưng trong khoảng thời gian này cô cũng chẳng hề làm gì sai trái với anh.
Huống chi mỗi khi nhìn về phía Khúc Chấn Sơ, ánh mắt của cô luôn toát lên vẻ quyến luyến, bất kỳ người nào sáng suốt đều có thể nhận ra.
Ông Trương thở dài một hơi.
“Nhưng dù vậy cậu cũng không thể cứ nhốt con bé như vậy mãi, tha cho con bé đi.”
Khúc Chấn Sơ lại cười khẩy nói: “Tha? Tôi tha cho cô ta vậy ai sẽ buông tha tôi đây.”
Nói rồi anh bước đưa tay kéo An Diệc Diệp về phía mình.
“Đây là người của tôi, tôi muốn xử lí thế nào là quyền của tôi, không đến lượt người ngoài nhúng tay!”
Ông Bành tức tối nói: “Tôi là thầy của con bé!”
“Ông Bành à, đến cả tên của cô ta ông còn không biết, nói gì đến thầy trò?”
“Cậu…”
Khúc Chấn Sơ túm chặt lấy người con gái cạnh mình, anh gằn giọng ra lệnh cho quản gia.
“Tiễn khách!”
Quản gia lo lắng bước đến.
“Mời hai ông về cho.”
Ông Trương và ông Bành không chịu đi, vẫn cố chấp nhìn về phía An Diệc Diệp.
“Bé à, con nói một lời đi, chỉ cần con nói một câu thì dù có phải san bằng chỗ này ông cũng sẽ đưa con ra ngoài!”
An Diệc Diệp nghe bọn họ nói vậy thì trong lòng càng áy náy hơn.
“Con xin lỗi.”
Cô cúi đầu rất sâu.
“Ông Trương, thầy, mọi người quay về đi, con không sao.”
“Nhóc con!”
Ông Trương bất đắc đi hồ lên, thậm chí
còn muốn xông tới cướp người ngay.
Ông Bành vội kéo ông ta lại.
“Bỏ đí, chúng ta đi thôi.”
Ông Trương sửng sốt: “Sao ông cũng
thế?”
“Đây là sự lựa chọn của chính nh
con.”
Dứt lời, ông Bành dẫn đầu đi ra ngoài.
Ông Trương nhìn bóng lưng ông ta, rồi
lại nhìn An Diệc Diệp, cuối cùng
nghiến răng nói|
“Nhóc con con hãy nhớ kỹ ông sẽ giúp đỡ con mọi chuyện”
Dứt lời, ông thở dài, rồi cũng đi ra
ngoài.
Đợi mọi người đi hết rồi, Khúc Chấn Sơ
mới quay đầu lại, sắc mặt còn khó coi
hơn cả ban nãy.
Anh vội kéo An Diệc Diệp, nhốt cô vào
phòng lần nữa.
“Không có sự cho phép của tôi, không ai được thả cô ấy ra ngoài.”
Quản gia đứng ở phía sau gật đầu.
“Vâng, cậu chủ.”
An Diệc Diệp nhìn người đứng bên ngoài.
“Khúc Chấn Sơ, anh muốn nhốt em đến khi nào?”