CHƯƠNG 370
Bởi vì một khi nhắm mắt lại thì bóng dáng của An Diệc Diệp sẽ hiện lên trước mắt.
Hình ảnh hai người lúc bên nhau giờ đây lại trở nên châm chọc biết bao.
Ngay cả căn phòng này…
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên nhìn quanh một vòng, đoạn anh dừng lại trên chiếc bàn học nhỏ kề sát bàn anh.
Biết bao lần trong lúc anh đang làm việc, An Diệc Diệp đã ngồi ở nơi đó, chỉ cần nhìn qua là đã có thể trông thấy cô ngay.
Anh cầm lòng không đậu lại bắt đầu mường tượng ra khung cảnh ấy.
Khúc Chấn Sơ chợt nhíu chặt mày, vẻ mặt anh lại trở nên tàn nhẫn hơn.
Đến tận lúc này mà anh vẫn còn nghĩ về người phụ nữ kia!
Anh giơ tay lên đấm một cú thật mạnh xuống chiếc bàn bằng gỗ, một tiếng “rầm” rõ to vang lên.
Nhưng Khúc Chấn Sơ dường như chẳng hề thấy đau đớn.
Anh ấn đường dây nội bộ trong nhà gọi quản gia tới.
“Cậu chủ cần tôi làm gì?”
Khúc Chấn Sơ chỉ về phía chiếc bàn học nhỏ trong phòng.
“Mang ra ngoài.” Anh gằn giọng ra lệnh: “Tất cả mọi thứ trong phòng này có liên quan đến cô ta đều mang hết ra ngoài đi!”
Quản gia nhìn thấy anh như vậy thì cau chặt mày.
“Vâng, cậu chủ.”
Chẳng mấy chốc sau bảo vệ đã được gọi đến để chuyển chiếc bàn kia ra ngoài.
Đúng như những điều anh mong muốn, tất cả mọi thứ có dính dáng đến An Diệc Diệp đều đã bị mang hết ra ngoài.
Nhìn cả căn phòng đã trở nên trống trải, nhưng trong lòng Khúc Chấn Sơ vẫn không tài nào bình tĩnh lại.
Anh đứng yên tại chỗ, im lặng một lúc lâu mới quay người đi về phía phòng ngủ của An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp ngồi dưới mặt đất, ánh mắt thẫn thờ.
Ánh mắt phẫn nộ xen lẫn đau đớn của anh lại hiện lên trong đầu cô, khiến trái tim cô hết lần này tới lần khác cảm thấy đau đớn như bị bóp nghẹn.
Không biết trôi qua bao lâu, bỗng có một tiếng kẽo kẹt vang lên.
Cánh của bị khóa kín từ từ mở ra.
Cô quay đầu lại thì thấy bóng dáng Khúc Chấn Sơ đang đứng ngay trước của chắn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
“Cô muốn gặp tôi?” Giọng nói trầm trầm của anh vang lên.
“Khúc Chấn Sơ?”
An Diệc Diệp khẽ gọi anh, giọng cô nhẹ nhàng như đang sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo giác, như thể chỉ cần cô hơi bất cẩn thì mọi thứ sẽ tan biến ngay.
Khúc Chấn Sơ bước về phía cô, giọng nói vẫn lạnh tanh và bình tĩnh, không hề dao động mảy may.
“Cô muốn gặp tôi để làm gì? Muốn cầu xin tôi sao? Muốn sám hối sao? Khóc lóc kể lể nỗi đau và sự ấm ức của cô?”
Anh gằn từng tiếng, đến tận khi đã bước đến trước mặt An Diệc Diệp và nhìn xuống cô.
“Cô có thể thử xem, xem xem tôi có còn tin tưởng cô nữa không, xem tôi có thương xót cô hay không.”
CHƯƠNG 370
Bởi vì một khi nhắm mắt lại thì bóng dáng của An Diệc Diệp sẽ hiện lên trước mắt.
Hình ảnh hai người lúc bên nhau giờ đây lại trở nên châm chọc biết bao.
Ngay cả căn phòng này…
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên nhìn quanh một vòng, đoạn anh dừng lại trên chiếc bàn học nhỏ kề sát bàn anh.
Biết bao lần trong lúc anh đang làm việc, An Diệc Diệp đã ngồi ở nơi đó, chỉ cần nhìn qua là đã có thể trông thấy cô ngay.
Anh cầm lòng không đậu lại bắt đầu mường tượng ra khung cảnh ấy.
Khúc Chấn Sơ chợt nhíu chặt mày, vẻ mặt anh lại trở nên tàn nhẫn hơn.
Đến tận lúc này mà anh vẫn còn nghĩ về người phụ nữ kia!
Anh giơ tay lên đấm một cú thật mạnh xuống chiếc bàn bằng gỗ, một tiếng “rầm” rõ to vang lên.
Nhưng Khúc Chấn Sơ dường như chẳng hề thấy đau đớn.
Anh ấn đường dây nội bộ trong nhà gọi quản gia tới.
“Cậu chủ cần tôi làm gì?”
Khúc Chấn Sơ chỉ về phía chiếc bàn học nhỏ trong phòng.
“Mang ra ngoài.” Anh gằn giọng ra lệnh: “Tất cả mọi thứ trong phòng này có liên quan đến cô ta đều mang hết ra ngoài đi!”
Quản gia nhìn thấy anh như vậy thì cau chặt mày.
“Vâng, cậu chủ.”
Chẳng mấy chốc sau bảo vệ đã được gọi đến để chuyển chiếc bàn kia ra ngoài.
Đúng như những điều anh mong muốn, tất cả mọi thứ có dính dáng đến An Diệc Diệp đều đã bị mang hết ra ngoài.
Nhìn cả căn phòng đã trở nên trống trải, nhưng trong lòng Khúc Chấn Sơ vẫn không tài nào bình tĩnh lại.
Anh đứng yên tại chỗ, im lặng một lúc lâu mới quay người đi về phía phòng ngủ của An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp ngồi dưới mặt đất, ánh mắt thẫn thờ.
Ánh mắt phẫn nộ xen lẫn đau đớn của anh lại hiện lên trong đầu cô, khiến trái tim cô hết lần này tới lần khác cảm thấy đau đớn như bị bóp nghẹn.
Không biết trôi qua bao lâu, bỗng có một tiếng kẽo kẹt vang lên.
Cánh của bị khóa kín từ từ mở ra.
Cô quay đầu lại thì thấy bóng dáng Khúc Chấn Sơ đang đứng ngay trước của chắn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
“Cô muốn gặp tôi?” Giọng nói trầm trầm của anh vang lên.
“Khúc Chấn Sơ?”
An Diệc Diệp khẽ gọi anh, giọng cô nhẹ nhàng như đang sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo giác, như thể chỉ cần cô hơi bất cẩn thì mọi thứ sẽ tan biến ngay.
Khúc Chấn Sơ bước về phía cô, giọng nói vẫn lạnh tanh và bình tĩnh, không hề dao động mảy may.
“Cô muốn gặp tôi để làm gì? Muốn cầu xin tôi sao? Muốn sám hối sao? Khóc lóc kể lể nỗi đau và sự ấm ức của cô?”
Anh gằn từng tiếng, đến tận khi đã bước đến trước mặt An Diệc Diệp và nhìn xuống cô.
“Cô có thể thử xem, xem xem tôi có còn tin tưởng cô nữa không, xem tôi có thương xót cô hay không.”