CHƯƠNG 364
Lúc này quản gia và đầu bếp vội vàng xông lên túm lấy Khúc Chấn Sơ đang trong cơn phẫn nộ.
“Cậu chủ, xin hãy bình tĩnh lại!”
“Cậu chủ! Có gì từ từ nói, đừng làm như vậy!”
Khúc Chấn Sơ vẫn bóp chặt lấy cổ của An Diệc Diệp, chỉ cần anh mạnh tay hơn một chút thì người con gái trước mắt sẽ vĩnh viễn chết đi.
Cũng giống cái cách trước kia anh vẫn giải quyết những người từng phản bội và bán đứng mình vậy thôi.
Nhưng tại sao thế chứ?
Tại sao lòng anh lại đau như vậy?
Anh chưa từng biết rằng trái tim của một người có thể đau đớn đến mức như vậy.
Khiến anh chợt nghĩ rằng mình đã chết đi rồi.
Quản gia vội vàng kéo anh ra để cứu An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp hít lấy hít để luồng không khí trong lành, nước mắt vẫn cứ tuôn trào như mưa.
Giờ đây cô rốt cuộc cũng có đủ dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn Khúc Chấn Sơ.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng đã đủ khiến lòng cô đau như bị dao cắt.
Cô không sợ anh sẽ tức giận, không sợ anh nổi nóng, cho dù anh muốn nhốt cô vào trong phòng tối cô cũng chẳng sợ.
Nhưng mà…
Xin anh đừng đau buồn.
An Diệc Diệp như muốn ngừng thở.
“Khúc Chấn Sơ…”
Cô khẽ gọi tên anh.
Khúc Chấn Sơ quay đầu đi không thèm nhìn cô.
Lúc này Tiêu Nhĩ Giai đứng ở một bên bỗng phá lên cười.
“Thấy chưa hả? Tôi mới là Tiêu Nhĩ Giai, mới là bà chủ thật sự của nhà họ Khúc này! Con nhỏ đó là hàng giả thôi!”
Cô ta chỉ vào An Diệc Diệp rồi lớn giọng chửi.
“Các người đã luôn xem một món hàng giả như báu vật!”
Cô ta vừa dứt lời thì Khúc Chấn Sơ đã quay ngoắt lại nhìn cô ta bằng ánh mắt hung ác, lạnh lẽo thấu xương.
“Đưa cô gái này ra ngoài đi!”
Mấy người bảo vệ đang ngây ra như phỗng vì những chuyện vừa xảy ra trước mắt nghe vậy liền mau chóng hoàn hồn lại họ bước đến túm lấy Tiêu Nhĩ Giai.
Tiêu Nhĩ Giai nhìn anh chằm chằm như thể không dám tin những gì anh nói.
“Khúc Chấn Sơ! Tôi mới đúng là vợ anh! Chính là tôi! Các người làm gì vậy? Tôi là chủ nhân của nơi này, không ai được động vào tôi!”
Cô ta gào thét, ánh mắt của Khúc Chấn Sơ lại sắc lạnh như dao.
Tiêu Nhĩ Giai giãy dụa kịch liệt như nổi cơn điên, song lại không tài nào chống lại được sức mạnh của những người bảo vệ, chẳng mấy chốc cô ta đã bị kéo ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn lại bốn người.
CHƯƠNG 364
Lúc này quản gia và đầu bếp vội vàng xông lên túm lấy Khúc Chấn Sơ đang trong cơn phẫn nộ.
“Cậu chủ, xin hãy bình tĩnh lại!”
“Cậu chủ! Có gì từ từ nói, đừng làm như vậy!”
Khúc Chấn Sơ vẫn bóp chặt lấy cổ của An Diệc Diệp, chỉ cần anh mạnh tay hơn một chút thì người con gái trước mắt sẽ vĩnh viễn chết đi.
Cũng giống cái cách trước kia anh vẫn giải quyết những người từng phản bội và bán đứng mình vậy thôi.
Nhưng tại sao thế chứ?
Tại sao lòng anh lại đau như vậy?
Anh chưa từng biết rằng trái tim của một người có thể đau đớn đến mức như vậy.
Khiến anh chợt nghĩ rằng mình đã chết đi rồi.
Quản gia vội vàng kéo anh ra để cứu An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp hít lấy hít để luồng không khí trong lành, nước mắt vẫn cứ tuôn trào như mưa.
Giờ đây cô rốt cuộc cũng có đủ dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn Khúc Chấn Sơ.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng đã đủ khiến lòng cô đau như bị dao cắt.
Cô không sợ anh sẽ tức giận, không sợ anh nổi nóng, cho dù anh muốn nhốt cô vào trong phòng tối cô cũng chẳng sợ.
Nhưng mà…
Xin anh đừng đau buồn.
An Diệc Diệp như muốn ngừng thở.
“Khúc Chấn Sơ…”
Cô khẽ gọi tên anh.
Khúc Chấn Sơ quay đầu đi không thèm nhìn cô.
Lúc này Tiêu Nhĩ Giai đứng ở một bên bỗng phá lên cười.
“Thấy chưa hả? Tôi mới là Tiêu Nhĩ Giai, mới là bà chủ thật sự của nhà họ Khúc này! Con nhỏ đó là hàng giả thôi!”
Cô ta chỉ vào An Diệc Diệp rồi lớn giọng chửi.
“Các người đã luôn xem một món hàng giả như báu vật!”
Cô ta vừa dứt lời thì Khúc Chấn Sơ đã quay ngoắt lại nhìn cô ta bằng ánh mắt hung ác, lạnh lẽo thấu xương.
“Đưa cô gái này ra ngoài đi!”
Mấy người bảo vệ đang ngây ra như phỗng vì những chuyện vừa xảy ra trước mắt nghe vậy liền mau chóng hoàn hồn lại họ bước đến túm lấy Tiêu Nhĩ Giai.
Tiêu Nhĩ Giai nhìn anh chằm chằm như thể không dám tin những gì anh nói.
“Khúc Chấn Sơ! Tôi mới đúng là vợ anh! Chính là tôi! Các người làm gì vậy? Tôi là chủ nhân của nơi này, không ai được động vào tôi!”
Cô ta gào thét, ánh mắt của Khúc Chấn Sơ lại sắc lạnh như dao.
Tiêu Nhĩ Giai giãy dụa kịch liệt như nổi cơn điên, song lại không tài nào chống lại được sức mạnh của những người bảo vệ, chẳng mấy chốc cô ta đã bị kéo ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn lại bốn người.