CHƯƠNG 344
Khúc Chấn Sơ đột nhiên nhấc chân, đá mạnh lên cánh cửa lớn.
Cửa sắt vang lên tiếng ầm thật lớn, lại không hề nhúc nhích.
“Không mở được…”
Một giọng nói từ trong góc vang lên.
Khúc Chấn Sơ dừng hành động, quay đầu nhìn qua.
Tiêu Nhĩ Giai ngồi xổm trong góc, quần áo trên người cô đã bị xé tan nát, mặt ửng hồng, mắt rưng rưng, run bần bật.
Rất rõ ràng, cô cũng bị bỏ thuốc.
“Cô cũng ở đây.” Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
Tiêu Nhĩ Giai từ từ gật đầu, bởi vì thuốc, mỗi một câu nói đều có vẻ rất khó khăn.
“Rốt cuộc là ai bắt chúng ta đến nơi này? Vì sao lại muốn làm như thế?”
Trong đầu Khúc Chấn Sơ lướt qua một vài người, cuối cùng lại không thể xác định rốt cuộc là ai làm.
Bình thường anh gây thù chuốc oán với rất nhiều người, mỗi ngày đều có một đống người muốn trả thù anh, đếm cũng không xuể.
Đang suy nghĩ, Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên bước ra khỏi góc phòng.
Dưới ánh sáng tối tăm, có thể nhìn thấy làn da lõa lồ ở bên ngoài của cô dưới tác dụng của thuốc cũng bắt đầu đỏ lên, hai mắt nhìn chằm chằm Khúc Chấn Sơ.
“Em nóng quá…”
Cô đột nhiên nhào đến, ôm eo Khúc Chấn Sơ, dùng mặt cọ cọ.
“Chấn Sơ, giúp em, giúp em với…”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, định duỗi tay đẩy cô ra, nhưng mà tác dụng thuốc mạnh mẽ lại đang kéo sụp ý chí của anh.
Cơ thể càng ngày càng nóng cháy, rất muốn phát tiết.
Sau khi An Diệc Diệp chia tay Mai Ấn Cầm, vội vã rời khỏi khác sạn Caesar.
Tài xế đang đứng bên ngoài chờ Khúc Chấn Sơ vừa nhìn thấy cô đã vội vã đi đến.
“Cô chủ, cuối cùng cô cũng ra rồi, cậu chủ đâu?”
An Diệc Diệp sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Khúc Chấn Sơ? Anh ấy ở chỗ này?”
“Cậu chủ vừa đến đây được một lúc, không phải đến tìm cô sao?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
Sao Khúc Chấn Sơ lại đến đây?
“Không đúng, tôi chưa từng gặp anh ấy.”
An Diệc Diệp lấy điện thoại ra, thử gọi điện thoại cho anh, nhưng không có ai nghe máy.
“Sao lại thế này?”
“Không lẽ cậu chủ đã gặp chuyện gì rồi?” Tài xế lo lắng đứng bên cạnh nói: “Vết thương trên người anh ấy còn chưa lành hẳn.”
“Anh xác định anh ấy chưa từng ra ngoài?”
Tài xế gật đầu: “Tôi luôn đứng ở đây, cũng không thấy cậu chủ đi ra.”
An Diệc Diệp xoay người đi vào khách sạn, lại gọi điện thoại cho quản gia.
“Khúc Chấn Sơ đã về chưa?”
CHƯƠNG 344
Khúc Chấn Sơ đột nhiên nhấc chân, đá mạnh lên cánh cửa lớn.
Cửa sắt vang lên tiếng ầm thật lớn, lại không hề nhúc nhích.
“Không mở được…”
Một giọng nói từ trong góc vang lên.
Khúc Chấn Sơ dừng hành động, quay đầu nhìn qua.
Tiêu Nhĩ Giai ngồi xổm trong góc, quần áo trên người cô đã bị xé tan nát, mặt ửng hồng, mắt rưng rưng, run bần bật.
Rất rõ ràng, cô cũng bị bỏ thuốc.
“Cô cũng ở đây.” Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
Tiêu Nhĩ Giai từ từ gật đầu, bởi vì thuốc, mỗi một câu nói đều có vẻ rất khó khăn.
“Rốt cuộc là ai bắt chúng ta đến nơi này? Vì sao lại muốn làm như thế?”
Trong đầu Khúc Chấn Sơ lướt qua một vài người, cuối cùng lại không thể xác định rốt cuộc là ai làm.
Bình thường anh gây thù chuốc oán với rất nhiều người, mỗi ngày đều có một đống người muốn trả thù anh, đếm cũng không xuể.
Đang suy nghĩ, Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên bước ra khỏi góc phòng.
Dưới ánh sáng tối tăm, có thể nhìn thấy làn da lõa lồ ở bên ngoài của cô dưới tác dụng của thuốc cũng bắt đầu đỏ lên, hai mắt nhìn chằm chằm Khúc Chấn Sơ.
“Em nóng quá…”
Cô đột nhiên nhào đến, ôm eo Khúc Chấn Sơ, dùng mặt cọ cọ.
“Chấn Sơ, giúp em, giúp em với…”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, định duỗi tay đẩy cô ra, nhưng mà tác dụng thuốc mạnh mẽ lại đang kéo sụp ý chí của anh.
Cơ thể càng ngày càng nóng cháy, rất muốn phát tiết.
Sau khi An Diệc Diệp chia tay Mai Ấn Cầm, vội vã rời khỏi khác sạn Caesar.
Tài xế đang đứng bên ngoài chờ Khúc Chấn Sơ vừa nhìn thấy cô đã vội vã đi đến.
“Cô chủ, cuối cùng cô cũng ra rồi, cậu chủ đâu?”
An Diệc Diệp sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Khúc Chấn Sơ? Anh ấy ở chỗ này?”
“Cậu chủ vừa đến đây được một lúc, không phải đến tìm cô sao?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
Sao Khúc Chấn Sơ lại đến đây?
“Không đúng, tôi chưa từng gặp anh ấy.”
An Diệc Diệp lấy điện thoại ra, thử gọi điện thoại cho anh, nhưng không có ai nghe máy.
“Sao lại thế này?”
“Không lẽ cậu chủ đã gặp chuyện gì rồi?” Tài xế lo lắng đứng bên cạnh nói: “Vết thương trên người anh ấy còn chưa lành hẳn.”
“Anh xác định anh ấy chưa từng ra ngoài?”
Tài xế gật đầu: “Tôi luôn đứng ở đây, cũng không thấy cậu chủ đi ra.”
An Diệc Diệp xoay người đi vào khách sạn, lại gọi điện thoại cho quản gia.
“Khúc Chấn Sơ đã về chưa?”