CHƯƠNG 331
An Diệc Diệp giãy giụa một lúc.
“Chỗ còn lại, hay là anh tự xử đi.”
“Không được, không phải em đã nói là muốn phụ trách sao?”
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên, vô cùng cố chấp lặp lại những lời An Diệc Diệp đã từng nói.
Thấy An Diệc Diệp không nói gì, anh ôm cô bằng cả hai tay, ép cô lùi về phía sau.
Lưng dán vào tường.
Khúc Chấn Sơ như cố tình muốn trêu chọc cô, hôn lên miệng cô những cái vụn vặt.
An Diệc Diệp vừa giãy giụa phản kháng được một lúc, lưng đã chạm vào công tắc trên tường.
Rào, nước nóng chảy xuống, lập tức bao trùm lên hai người.
An Diệc Diệp sợ hãi vội nhảy lên.
“Trên người anh còn có vết thương!”
Cô nói rồi nhanh chóng tắt công tắc đi, giúp anh lau người.
Khúc Chấn Sơ vốn còn muốn giải thích một câu, bây giờ thấy cô nghiêm túc như vậy, lời đến bên miệng lại nuốt vào trong.
Quần áo trên người An Diệc Diệp đã ướt sũng, nhưng cô cũng không để ý đến, chỉ cẩn thận lau khô người cho Khúc Chấn Sơ.
Cho dù có như vậy cũng vẫn không thể yên tâm được.
“Em đi gọi bác sĩ đến xem xem sao.”
Nói xong, cô quay người định rời đi.
Khúc Chấn Sơ đưa tay ra kéo cô lại.
“Thay quần áo rồi hãy đi.”
An Diệc Diệp tùy ý cởi quần áo bị ướt bên ngoài ra, thay một bộ khác rồi đi tìm bác sĩ.
“Bác sĩ, vết thương trên lưng Khúc Chấn Sơ đã chạm phải nước rồi.”
Cô sốt ruột kéo bác sĩ, muốn đưa người ta về phòng.
Bác sĩ nghe vậy, không hề nôn nóng, nói: “Ồ, có thể chạm nước rồi, tắm rửa cũng không thành vấn đề.”
Bước chân An Diệc Diệp chợt dừng lại.
“Có thể tắm rồi?”
Bác sĩ gật đầu.
“Tôi đã nói với cậu Khúc rồi.”
Lúc trở về phòng bệnh, An Diệc Diệp chỉ đi một mình.
Khúc Chấn Sơ nhìn qua đã biết là bị phát hiện rồi.
Anh thấy An Diệc Diệp cảnh giác nhìn mình.
Khúc Chấn Sơ vẫy tay với cô.
“Qua đây một chút.”
An Diệc Diệp không chịu cử động.
Khúc Chấn Sơ nói: “Miệng vết thương có hơi đau.”
“Anh lại lừa em.”
Khúc Chấn Sơ cười: “Đau thật.”
CHƯƠNG 331
An Diệc Diệp giãy giụa một lúc.
“Chỗ còn lại, hay là anh tự xử đi.”
“Không được, không phải em đã nói là muốn phụ trách sao?”
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên, vô cùng cố chấp lặp lại những lời An Diệc Diệp đã từng nói.
Thấy An Diệc Diệp không nói gì, anh ôm cô bằng cả hai tay, ép cô lùi về phía sau.
Lưng dán vào tường.
Khúc Chấn Sơ như cố tình muốn trêu chọc cô, hôn lên miệng cô những cái vụn vặt.
An Diệc Diệp vừa giãy giụa phản kháng được một lúc, lưng đã chạm vào công tắc trên tường.
Rào, nước nóng chảy xuống, lập tức bao trùm lên hai người.
An Diệc Diệp sợ hãi vội nhảy lên.
“Trên người anh còn có vết thương!”
Cô nói rồi nhanh chóng tắt công tắc đi, giúp anh lau người.
Khúc Chấn Sơ vốn còn muốn giải thích một câu, bây giờ thấy cô nghiêm túc như vậy, lời đến bên miệng lại nuốt vào trong.
Quần áo trên người An Diệc Diệp đã ướt sũng, nhưng cô cũng không để ý đến, chỉ cẩn thận lau khô người cho Khúc Chấn Sơ.
Cho dù có như vậy cũng vẫn không thể yên tâm được.
“Em đi gọi bác sĩ đến xem xem sao.”
Nói xong, cô quay người định rời đi.
Khúc Chấn Sơ đưa tay ra kéo cô lại.
“Thay quần áo rồi hãy đi.”
An Diệc Diệp tùy ý cởi quần áo bị ướt bên ngoài ra, thay một bộ khác rồi đi tìm bác sĩ.
“Bác sĩ, vết thương trên lưng Khúc Chấn Sơ đã chạm phải nước rồi.”
Cô sốt ruột kéo bác sĩ, muốn đưa người ta về phòng.
Bác sĩ nghe vậy, không hề nôn nóng, nói: “Ồ, có thể chạm nước rồi, tắm rửa cũng không thành vấn đề.”
Bước chân An Diệc Diệp chợt dừng lại.
“Có thể tắm rồi?”
Bác sĩ gật đầu.
“Tôi đã nói với cậu Khúc rồi.”
Lúc trở về phòng bệnh, An Diệc Diệp chỉ đi một mình.
Khúc Chấn Sơ nhìn qua đã biết là bị phát hiện rồi.
Anh thấy An Diệc Diệp cảnh giác nhìn mình.
Khúc Chấn Sơ vẫy tay với cô.
“Qua đây một chút.”
An Diệc Diệp không chịu cử động.
Khúc Chấn Sơ nói: “Miệng vết thương có hơi đau.”
“Anh lại lừa em.”
Khúc Chấn Sơ cười: “Đau thật.”