CHƯƠNG 330
Khúc Chấn Sơ nhìn chiếc đầu chỉ vừa ngang với ngực mình, đôi môi nhếch lên tạo thành một độ cong, rồi anh tắt nước đi.
“Đồ đạc đã chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi.”
An Diệc Diệp nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy chậu nước và khăn lau đã có sẵn, giống như là đã có người cố ý chuẩn bị sẵn từ trước để ở đó rồi vậy.
An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ lại nghiêm mặt lại.
“Sao thế?”
“Không có gì…”
Khúc Chấn Sơ giục cô: “Mau lên.”
An Diệc Diệp vội cầm chậu nước qua, hứng nước nóng, thấm ướt khăn, vắt khô, đặt lên tay nhưng nhất thời không biết nên làm thế nào.
Phải bắt đầu từ đâu đây?
Cô quan sát một lúc, cuối cùng vẫn bắt đầu từ công việc lau tay quen thuộc nhất.
Nhấc cánh tay Khúc Chấn Sơ lên, cẩn thận lau chùi một lượt.
Thấm nước, rồi lại vắt khô.
An Diệc Diệp do dự một lúc, cô lại nhấc cánh tay Khúc Chấn Sơ lên, lau bắp tay cho anh.
Khúc Chấn Sơ ung dung nhìn cô, không lên tiếng ngăn cản.
Đến khi An Diệc Diệp chuẩn bị lau lượt thứ ba, anh mới không kìm được, lên tiếng trêu chọc.
“Em muốn lau mấy lần?”
Sắc mặt An Diệc Diệp đỏ vọt.
“Sắp xong rồi.”
Đến lần thứ tư, không để An Diệc Diệp kịp bắt đầu, anh đã cầm tay cô lên, đè thẳng lên lồng ngực mình.
“Lau cẩn thận chút, đừng bỏ sót nơi nào.”
An Diệc Diệp gật đầu.
Anh vẫn không buông tay ra, mà cầm tay An Diệc Diệp, di chuyển một chút.
“Lau như vậy.”
“Em, em biết.”
An Diệc Diệp cúi đầu uống, như đang vùi đầu vào ngực anh, đến nhìn cũng không dám nhìn Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ cúi đầu, nhìn mái tóc của cô, không khỏi lên tiếng giục.
Anh cúi người xuống, ghé vào tai An Diệc Diệp, thấp giọng nói.
“Nhanh một chút, nếu không đến bao giờ em mới có thể lau được nửa thân dưới.”
Động tác của An Diệc Diệp chợt cứng nhắc, vội tăng nhanh tốc độ.
Sau khi cô lau xong hết các nơi khác, cuối cùng ánh mắt cô hướng về mảnh vải sau cùng.
Khúc Chấn Sơ cũng không giục, im lặng đợi cô.
An Diệc Diệp chuẩn bị tâm lí hết mấy phút, cuối cùng mới vươn tay ra.
Tay vừa đặt lên eo Khúc Chấn Sơ thì đã bị anh ấn xuống.
Anh trêu đùa nói: “Hung dữ như vậy làm gì, cũng đâu phải ăn thịt người đâu.”
CHƯƠNG 330
Khúc Chấn Sơ nhìn chiếc đầu chỉ vừa ngang với ngực mình, đôi môi nhếch lên tạo thành một độ cong, rồi anh tắt nước đi.
“Đồ đạc đã chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi.”
An Diệc Diệp nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy chậu nước và khăn lau đã có sẵn, giống như là đã có người cố ý chuẩn bị sẵn từ trước để ở đó rồi vậy.
An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ lại nghiêm mặt lại.
“Sao thế?”
“Không có gì…”
Khúc Chấn Sơ giục cô: “Mau lên.”
An Diệc Diệp vội cầm chậu nước qua, hứng nước nóng, thấm ướt khăn, vắt khô, đặt lên tay nhưng nhất thời không biết nên làm thế nào.
Phải bắt đầu từ đâu đây?
Cô quan sát một lúc, cuối cùng vẫn bắt đầu từ công việc lau tay quen thuộc nhất.
Nhấc cánh tay Khúc Chấn Sơ lên, cẩn thận lau chùi một lượt.
Thấm nước, rồi lại vắt khô.
An Diệc Diệp do dự một lúc, cô lại nhấc cánh tay Khúc Chấn Sơ lên, lau bắp tay cho anh.
Khúc Chấn Sơ ung dung nhìn cô, không lên tiếng ngăn cản.
Đến khi An Diệc Diệp chuẩn bị lau lượt thứ ba, anh mới không kìm được, lên tiếng trêu chọc.
“Em muốn lau mấy lần?”
Sắc mặt An Diệc Diệp đỏ vọt.
“Sắp xong rồi.”
Đến lần thứ tư, không để An Diệc Diệp kịp bắt đầu, anh đã cầm tay cô lên, đè thẳng lên lồng ngực mình.
“Lau cẩn thận chút, đừng bỏ sót nơi nào.”
An Diệc Diệp gật đầu.
Anh vẫn không buông tay ra, mà cầm tay An Diệc Diệp, di chuyển một chút.
“Lau như vậy.”
“Em, em biết.”
An Diệc Diệp cúi đầu uống, như đang vùi đầu vào ngực anh, đến nhìn cũng không dám nhìn Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ cúi đầu, nhìn mái tóc của cô, không khỏi lên tiếng giục.
Anh cúi người xuống, ghé vào tai An Diệc Diệp, thấp giọng nói.
“Nhanh một chút, nếu không đến bao giờ em mới có thể lau được nửa thân dưới.”
Động tác của An Diệc Diệp chợt cứng nhắc, vội tăng nhanh tốc độ.
Sau khi cô lau xong hết các nơi khác, cuối cùng ánh mắt cô hướng về mảnh vải sau cùng.
Khúc Chấn Sơ cũng không giục, im lặng đợi cô.
An Diệc Diệp chuẩn bị tâm lí hết mấy phút, cuối cùng mới vươn tay ra.
Tay vừa đặt lên eo Khúc Chấn Sơ thì đã bị anh ấn xuống.
Anh trêu đùa nói: “Hung dữ như vậy làm gì, cũng đâu phải ăn thịt người đâu.”