CHƯƠNG 328
An Diệc Diệp khẽ lắc đầu.
“Hồ sơ có thể ngụy tạo, vấn đề là ai giúp cô ta làm điều đó?”
Cô chính là một ví dụ điển hình.
Lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ điều tra về Tiêu Nhĩ Giai, trong hồ sơ một tấm ảnh cũng không có, đó là vì đã có người động tay động chân.
Lần thứ hai điều tra, quả thật đã có ảnh, nhưng đã đổi thành ảnh của cô, đó là vì Tiêu Hàm Tuyên đã ra tay.
Hồ sơ vốn là thứ không hề đáng tin.
Giọng điệu chắc chắn của cô khiến Chiết Lam và quản gia không khỏi nhìn cô thêm một cái.
Không biết có phải là ảo giác của bọn họ hay không, từ sau chuyện này này, An Diệc Diệp như đã thay đổi.
Suy nghĩ này đồng thời xuất hiện trong đầu hai bọn họ.
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi điều tra.” Chiết Lam nói.
An Diệc Diệp gật đầu, ánh mắt vẫn luôn hướng về Khúc Chấn Sơ trong phòng bệnh.
Cô càng lúc càng không nỡ rời đi.
Khúc Chấn Sơ nằm trong phòng vô trùng năm ngày, thời gian tỉnh lại càng lúc càng lâu.
Ngày thứ sáu, cuối cùng cũng có thể chuyển ra.
Vì vết bỏng trên lưng nên tay anh cũng không thể tùy ý hoạt động, phần lớn thời gian cũng chỉ có thể nằm đó nghỉ ngơi.
An Diệc Diệp bưng bát canh cá do đích thân cô nấu vào, cẩn thận đút từng thìa cho Khúc Chấn Sơ.
Canh cá có lợi cho việc hồi phục vết thương, cô đã nấu liên tục mấy ngày nay rồi, để Khúc Chấn Sơ không thấy chán, cô còn không ngừng thay đổi kiểu dáng.
Nước canh màu trắng sữa tỏa ra hương thơm khiến người ta động lòng.
Cô mang gì đến Khúc Chấn Sơ cũng không từ chối mà cho hết vào bụng, không hề kén chọn chút nào.
Anh ngẩng đầu lên nhìn mái tóc An Diệc Diệp.
“Vết thương của em thì sao?”
“Đã khỏi rồi.” An Diệc Diệp nói.
Vết sẹo chưa đến năm centimet, hơn nữa miệng vết thương cũng không sâu, chẳng đáng là gì cả.
Nhưng Khúc Chấn Sơ còn quan tâm đến nó hơn cả cô.
Bản thân bị bỏng đến độ ba thì không tính là gì, một vết sẹo nhỏ trên người An Diệc Diệp lại to hơn cả trời.
“Để anh xem nào.” Khúc Chấn Sơ nói.
Đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, An Diệc Diệp vén tóc ra, để anh nhìn chỗ bị quấn băng y tế.
“Sắp khỏi rồi.”
“Uống canh cá rồi chứ?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Khúc Chấn Sơ lại cố chấp nói: “Để anh đút cho em.”
An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn nơi bị thương đã bị cố định lại của anh.
“Anh làm được sao?”
Khúc Chấn Sơ lại ra lệnh.
CHƯƠNG 328
An Diệc Diệp khẽ lắc đầu.
“Hồ sơ có thể ngụy tạo, vấn đề là ai giúp cô ta làm điều đó?”
Cô chính là một ví dụ điển hình.
Lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ điều tra về Tiêu Nhĩ Giai, trong hồ sơ một tấm ảnh cũng không có, đó là vì đã có người động tay động chân.
Lần thứ hai điều tra, quả thật đã có ảnh, nhưng đã đổi thành ảnh của cô, đó là vì Tiêu Hàm Tuyên đã ra tay.
Hồ sơ vốn là thứ không hề đáng tin.
Giọng điệu chắc chắn của cô khiến Chiết Lam và quản gia không khỏi nhìn cô thêm một cái.
Không biết có phải là ảo giác của bọn họ hay không, từ sau chuyện này này, An Diệc Diệp như đã thay đổi.
Suy nghĩ này đồng thời xuất hiện trong đầu hai bọn họ.
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi điều tra.” Chiết Lam nói.
An Diệc Diệp gật đầu, ánh mắt vẫn luôn hướng về Khúc Chấn Sơ trong phòng bệnh.
Cô càng lúc càng không nỡ rời đi.
Khúc Chấn Sơ nằm trong phòng vô trùng năm ngày, thời gian tỉnh lại càng lúc càng lâu.
Ngày thứ sáu, cuối cùng cũng có thể chuyển ra.
Vì vết bỏng trên lưng nên tay anh cũng không thể tùy ý hoạt động, phần lớn thời gian cũng chỉ có thể nằm đó nghỉ ngơi.
An Diệc Diệp bưng bát canh cá do đích thân cô nấu vào, cẩn thận đút từng thìa cho Khúc Chấn Sơ.
Canh cá có lợi cho việc hồi phục vết thương, cô đã nấu liên tục mấy ngày nay rồi, để Khúc Chấn Sơ không thấy chán, cô còn không ngừng thay đổi kiểu dáng.
Nước canh màu trắng sữa tỏa ra hương thơm khiến người ta động lòng.
Cô mang gì đến Khúc Chấn Sơ cũng không từ chối mà cho hết vào bụng, không hề kén chọn chút nào.
Anh ngẩng đầu lên nhìn mái tóc An Diệc Diệp.
“Vết thương của em thì sao?”
“Đã khỏi rồi.” An Diệc Diệp nói.
Vết sẹo chưa đến năm centimet, hơn nữa miệng vết thương cũng không sâu, chẳng đáng là gì cả.
Nhưng Khúc Chấn Sơ còn quan tâm đến nó hơn cả cô.
Bản thân bị bỏng đến độ ba thì không tính là gì, một vết sẹo nhỏ trên người An Diệc Diệp lại to hơn cả trời.
“Để anh xem nào.” Khúc Chấn Sơ nói.
Đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, An Diệc Diệp vén tóc ra, để anh nhìn chỗ bị quấn băng y tế.
“Sắp khỏi rồi.”
“Uống canh cá rồi chứ?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Khúc Chấn Sơ lại cố chấp nói: “Để anh đút cho em.”
An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn nơi bị thương đã bị cố định lại của anh.
“Anh làm được sao?”
Khúc Chấn Sơ lại ra lệnh.