CHƯƠNG 322
“Khúc Chấn Sơ?”
Chiết Lam và quản gia chạy tới.
“Mau, mau đưa đi bệnh viện!”
Mấy người bước tới cùng kéo Khúc Chấn Sơ dậy, nhưng tay anh vẫn ôm chặt eo An Diệc Diệp, không hề thả lỏng.
“Tôi đi cùng mọi người.”
An Diệc Diệp vội nói.
Cô miễn cưỡng đứng dậy, dìu Khúc Chấn Sơ, khó khăn đi qua chiếc xe cứu thương bên cạnh.
Đến bệnh viện, nhóm người Chiết Lam vất vả mãi mới có thể tách tay Khúc Chấn Sơ ra, đưa vào phòng phẫu thuật.
Phía bên kia, Phùng Tấn vội vàng rời khỏi hiện trường, vừa trở về nhà họ Tiêu thì đã bị Tiêu Nhĩ Giai kéo lại.
“Sao rồi? Thành công chứ?”
Phùng Tấn đặt tay lên vai cô ta, theo cô ta vào phòng.
Tiêu Nhĩ Giai sốt ruột đẩy anh ta một cái.
“Anh nói đi, An Diệc Diệp đâu? Chết chưa?”
Phùng Tấn lắc đầu.
Tiêu Nhĩ Giai vội nói: “Vậy là bị thương rồi sao?”
“Cô ta không sao, anh thả cô ta ra rồi.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Tiêu Nhĩ Giai chợt thay đổi, cô ta hất tay Phùng Tấn ra rồi đứng dậy.
“Phùng Tấn, anh đang đùa với em sao? Thả ra?”
Cô ta khó tin, cười khẩy: “Em nên nói anh ngu hay ngốc đây? Chúng ta đã làm bao nhiêu chuyện như vậy chỉ để bắt được cô ta, vậy mà anh lại nói anh thả cô ta rồi?”
“Cô ta nói sẽ rời đi sớm thôi.”
Phùng Tấn đưa tay ra muốn kéo Tiêu Nhĩ Giai lại: “Anh không muốn tổn thương người khác nữa, sau này cũng không cần trốn thui trốn lủi nữa.”
Sắc mặt Tiêu Nhĩ Giai lạnh đi, vỗ bốp một cái lên tay anh ta.
“Cô ta nói là anh tin sao? Người phụ nữ đó, bây giờ đang ngồi trên vị trí mợ chủ nhà họ Khúc, không biết vẻ vang đến mức nào, vui sướng đến mức nào, sao có thể rời đi được?”
“Cũng chỉ có mỗi anh mới tin cô ta!”
Cô ta giận dữ mắng chửi vài câu, quay đầu lại lại thấy sắc mặt Phùng Tấn không được tốt.
Cô ta nghĩ ngợi, giọng điệu lại mềm mỏng đi.
Cô ta cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Phùng Tấn.
“Phùng Tấn, em không có ý trách anh, chỉ là em lo lắng mà thôi.”
Tiêu Nhĩ Giai kéo cánh tay Phùng Tấn, dựa vào vai anh ta.
“Anh không biết người phụ nữ đó nguy hiểm đến mức nào đâu, cô ta sẽ không bao giờ rời đi đâu.”
Sắc mặt Phùng Tấn dần tốt lên, vươn tay ra ôm Tiêu Nhĩ Giai vào lòng.
“Nếu cô ta thật sự không chịu đi, anh sẽ giúp em giải quyết cô ta. Nhĩ Giai, em không cần lo lắng, sẽ không có ai ngăn cản chúng ta đâu.”
Tiêu Nhĩ Giai dựa vào lòng anh ta, giả vờ ngoan ngoãn gật đầu.
CHƯƠNG 322
“Khúc Chấn Sơ?”
Chiết Lam và quản gia chạy tới.
“Mau, mau đưa đi bệnh viện!”
Mấy người bước tới cùng kéo Khúc Chấn Sơ dậy, nhưng tay anh vẫn ôm chặt eo An Diệc Diệp, không hề thả lỏng.
“Tôi đi cùng mọi người.”
An Diệc Diệp vội nói.
Cô miễn cưỡng đứng dậy, dìu Khúc Chấn Sơ, khó khăn đi qua chiếc xe cứu thương bên cạnh.
Đến bệnh viện, nhóm người Chiết Lam vất vả mãi mới có thể tách tay Khúc Chấn Sơ ra, đưa vào phòng phẫu thuật.
Phía bên kia, Phùng Tấn vội vàng rời khỏi hiện trường, vừa trở về nhà họ Tiêu thì đã bị Tiêu Nhĩ Giai kéo lại.
“Sao rồi? Thành công chứ?”
Phùng Tấn đặt tay lên vai cô ta, theo cô ta vào phòng.
Tiêu Nhĩ Giai sốt ruột đẩy anh ta một cái.
“Anh nói đi, An Diệc Diệp đâu? Chết chưa?”
Phùng Tấn lắc đầu.
Tiêu Nhĩ Giai vội nói: “Vậy là bị thương rồi sao?”
“Cô ta không sao, anh thả cô ta ra rồi.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Tiêu Nhĩ Giai chợt thay đổi, cô ta hất tay Phùng Tấn ra rồi đứng dậy.
“Phùng Tấn, anh đang đùa với em sao? Thả ra?”
Cô ta khó tin, cười khẩy: “Em nên nói anh ngu hay ngốc đây? Chúng ta đã làm bao nhiêu chuyện như vậy chỉ để bắt được cô ta, vậy mà anh lại nói anh thả cô ta rồi?”
“Cô ta nói sẽ rời đi sớm thôi.”
Phùng Tấn đưa tay ra muốn kéo Tiêu Nhĩ Giai lại: “Anh không muốn tổn thương người khác nữa, sau này cũng không cần trốn thui trốn lủi nữa.”
Sắc mặt Tiêu Nhĩ Giai lạnh đi, vỗ bốp một cái lên tay anh ta.
“Cô ta nói là anh tin sao? Người phụ nữ đó, bây giờ đang ngồi trên vị trí mợ chủ nhà họ Khúc, không biết vẻ vang đến mức nào, vui sướng đến mức nào, sao có thể rời đi được?”
“Cũng chỉ có mỗi anh mới tin cô ta!”
Cô ta giận dữ mắng chửi vài câu, quay đầu lại lại thấy sắc mặt Phùng Tấn không được tốt.
Cô ta nghĩ ngợi, giọng điệu lại mềm mỏng đi.
Cô ta cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Phùng Tấn.
“Phùng Tấn, em không có ý trách anh, chỉ là em lo lắng mà thôi.”
Tiêu Nhĩ Giai kéo cánh tay Phùng Tấn, dựa vào vai anh ta.
“Anh không biết người phụ nữ đó nguy hiểm đến mức nào đâu, cô ta sẽ không bao giờ rời đi đâu.”
Sắc mặt Phùng Tấn dần tốt lên, vươn tay ra ôm Tiêu Nhĩ Giai vào lòng.
“Nếu cô ta thật sự không chịu đi, anh sẽ giúp em giải quyết cô ta. Nhĩ Giai, em không cần lo lắng, sẽ không có ai ngăn cản chúng ta đâu.”
Tiêu Nhĩ Giai dựa vào lòng anh ta, giả vờ ngoan ngoãn gật đầu.