CHƯƠNG 319
An Diệc Diệp bị lưỡi dao làm cho hơi ngẩng đầu lên, đi theo Phùng Tấn lui về phía sau.
“Anh muốn gì?” Mai Ấn Cầm mở miệng nói: “Tôi đều có thể chuẩn bị cho anh.”
Nói xong, ánh mắt anh ta chợt lạnh đi.
“Nếu anh dám làm cô ấy bị thương dù chỉ một chút, tôi thề, dù có tìm khắp chân trời góc bể, tôi cũng sẽ lôi anh ra.”
Nhưng đối phương không hề bị Mai Ấn Cầm uy hiếp, mang An Diệc Diệp lui về phía sau mấy bước.
Thấy anh ta không chịu buông tay, Mai Ấn Cầm lại nói: “Trước khi đi vào tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu anh còn tiếp tục giằng co như vậy, cảnh sát sẽ đến ngay.”
“Anh hãy thả cô ấy ra, tôi đảm bảo anh sẽ không bị bắt.”
Thấy dáng vẻ lo lắng của anh ta, Phùng Tấn nhíu mày lại.
“Hai người là quan hệ như thế nào? Tại sao anh phải cứu cô ta?”
Mai Ấn Cầm hơi sững sờ, âm thanh lập tức trở nên dịu dàng.
“Tôi, tôi yêu cô ấy.”
An Diệc Diệp lập tức mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Mai Ấn Cầm trước mặt.
Mai Ấn Cầm lại chăm chú nhìn cô, tiếp tục nói: “Tôi có thể từ bỏ tất cả vì cô ấy.”
“Nếu đã như vậy, tại sao anh còn phải gả cô ta cho Khúc Chấn Sơ?”
Mai Ấn Cầm vội vàng nói: “Tôi sẽ dẫn cô ấy đi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng rời đi.”
Trong lòng Phùng Tấn hơi dao động.
Anh ta cũng không muốn giết người.
Điều duy nhất anh ta lo lắng là người trước mắt có thể tổn thương đến Tiêu Nhĩ Giai hay không.
Nhưng nếu bọn họ có thể chủ động rời đi, thì anh ta cũng không cần gánh trên lưng cái tội giết người.
Anh ta không còn như trước kia nữa.
Anh ta muốn ở bên Tiêu Nhĩ Giai, chứ không phải tiếp tục trải qua cuộc sống cứ luôn phải trốn tránh.
Phùng Tấn do dự một chút, cuối cùng mới nói: “Chỉ cần hai người rời khỏi nơi này.”
Mai Ấn Cầm vội gật đầu.
“Đừng để tôi tiếp tục nhìn thấy hai người nữa.”
Nói xong, Phùng Tấn đẩy An Diệc Diệp về phía trước, rồi quay người chạy ra phía ngoài.
Mai Ấn Cầm vội tiến lên ôm lấy cô.
Sắc mặt An Diệc Diệp vẫn chưa hồi phục, trên trán vết máu và mồ hôi trộn lẫn với nhau, nhìn hết sức chật vật.
Anh ta lập tức bế người lên, lòng vẫn còn sợ hãi xoa trán cô.
“Không sao, đừng sợ, anh mang em quay về.”
Nhưng An Diệc Diệp lại giữ chặt anh ta.
“Dư Nhã Thiểm đâu?”
Hai người lại đi vào trong phòng, bên trong không có ai.
“Chạy rồi.”
An Diệc Diệp lạnh lùng nhìn xung quanh phòng một lượt.
“Cô ta đã đốt cô nhi viện, hại chết viện trưởng.”
CHƯƠNG 319
An Diệc Diệp bị lưỡi dao làm cho hơi ngẩng đầu lên, đi theo Phùng Tấn lui về phía sau.
“Anh muốn gì?” Mai Ấn Cầm mở miệng nói: “Tôi đều có thể chuẩn bị cho anh.”
Nói xong, ánh mắt anh ta chợt lạnh đi.
“Nếu anh dám làm cô ấy bị thương dù chỉ một chút, tôi thề, dù có tìm khắp chân trời góc bể, tôi cũng sẽ lôi anh ra.”
Nhưng đối phương không hề bị Mai Ấn Cầm uy hiếp, mang An Diệc Diệp lui về phía sau mấy bước.
Thấy anh ta không chịu buông tay, Mai Ấn Cầm lại nói: “Trước khi đi vào tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu anh còn tiếp tục giằng co như vậy, cảnh sát sẽ đến ngay.”
“Anh hãy thả cô ấy ra, tôi đảm bảo anh sẽ không bị bắt.”
Thấy dáng vẻ lo lắng của anh ta, Phùng Tấn nhíu mày lại.
“Hai người là quan hệ như thế nào? Tại sao anh phải cứu cô ta?”
Mai Ấn Cầm hơi sững sờ, âm thanh lập tức trở nên dịu dàng.
“Tôi, tôi yêu cô ấy.”
An Diệc Diệp lập tức mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Mai Ấn Cầm trước mặt.
Mai Ấn Cầm lại chăm chú nhìn cô, tiếp tục nói: “Tôi có thể từ bỏ tất cả vì cô ấy.”
“Nếu đã như vậy, tại sao anh còn phải gả cô ta cho Khúc Chấn Sơ?”
Mai Ấn Cầm vội vàng nói: “Tôi sẽ dẫn cô ấy đi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng rời đi.”
Trong lòng Phùng Tấn hơi dao động.
Anh ta cũng không muốn giết người.
Điều duy nhất anh ta lo lắng là người trước mắt có thể tổn thương đến Tiêu Nhĩ Giai hay không.
Nhưng nếu bọn họ có thể chủ động rời đi, thì anh ta cũng không cần gánh trên lưng cái tội giết người.
Anh ta không còn như trước kia nữa.
Anh ta muốn ở bên Tiêu Nhĩ Giai, chứ không phải tiếp tục trải qua cuộc sống cứ luôn phải trốn tránh.
Phùng Tấn do dự một chút, cuối cùng mới nói: “Chỉ cần hai người rời khỏi nơi này.”
Mai Ấn Cầm vội gật đầu.
“Đừng để tôi tiếp tục nhìn thấy hai người nữa.”
Nói xong, Phùng Tấn đẩy An Diệc Diệp về phía trước, rồi quay người chạy ra phía ngoài.
Mai Ấn Cầm vội tiến lên ôm lấy cô.
Sắc mặt An Diệc Diệp vẫn chưa hồi phục, trên trán vết máu và mồ hôi trộn lẫn với nhau, nhìn hết sức chật vật.
Anh ta lập tức bế người lên, lòng vẫn còn sợ hãi xoa trán cô.
“Không sao, đừng sợ, anh mang em quay về.”
Nhưng An Diệc Diệp lại giữ chặt anh ta.
“Dư Nhã Thiểm đâu?”
Hai người lại đi vào trong phòng, bên trong không có ai.
“Chạy rồi.”
An Diệc Diệp lạnh lùng nhìn xung quanh phòng một lượt.
“Cô ta đã đốt cô nhi viện, hại chết viện trưởng.”