CHƯƠNG 314
Cô bị chính suy đoán của mình dọa sợ, liền vội vàng đứng dậy, nghiến răng, chạy về phía bóng lưng kia.
Bóng đen đó chạy rất nhanh, An Diệc Diệp đuổi theo anh ta, nhanh chóng rời khỏi đám người.
Vùng này đã được nhà họ Tiêu mua chuẩn bị xây dựng khu biệt thự, tất cả căn nhà xung quanh đều đã bị dỡ xuống, hết sức hoang vu.
An Diệc Diệp càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, đi theo anh ta vào trong một khu đổ nát.
Nơi khác, vừa rời khỏi viện bảo tàng, Mai Ấn Cầm đã nghe được tin cô nhi viện Thần Hi bốc cháy, cũng vội vàng chạy tới.
Anh ta vừa chạy đến, còn chưa tới gần đã nhìn thấy bóng lưng An Diệc Diệp.
Cô không đi cô nhi viện, mà chạy về một phía khác.
Mai Ấn Cầm nghi hoặc nhìn một chút, rồi thay đổi phương hướng, chạy theo An Diệc Diệp.
Khi tin cô nhi viện bốc cháy truyền khắp thủ đô, xe của Khúc Chấn Sơ đang từ từ dừng lại trước viện bảo tàng.
Đợi một lát, thấy đã khá trễ mà vẫn chưa thấy An Diệc Diệp đi ra, anh chuẩn bị tự mình đi vào đón người.
Nhưng vừa xuống xe, anh đã gặp ông Bành đi ra.
Anh nhìn xung quanh ông ta một chút, nhưng không thấy An Diệc Diệp đâu.
“Vợ của tôi đâu?”
Ông Bành liếc nhìn anh, ông ta vốn không thích Khúc Chấn Sơ, nên định không thèm để ý tới anh cứ thế rời đi.
Nhưng lại nghĩ dù sao anh ta cũng là chồng của học trò mình, nên tức giận nói: “Trở về rồi.”
“Cậu thân là chồng của cô ấy mà ngay cả cô ấy về nhà khi nào cũng không biết sao?”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày lại.
“Tôi vừa hỏi quản gia rồi, cô ấy còn chưa trở về.”
“Làm sao có thể?”
Ông Bành bất mãn nhìn anh: “Chẳng lẽ cậu còn cảm thấy tôi đang lừa anh sao?”
Thấy ánh mắt đầy hoài nghi của Khúc Chấn Sơ, ông ta tức giận trừng to mắt.
“Tự nhiên tôi lừa cậu làm cái gì?”
Hai người đang nói thì người bán vé đứng tại cổng chợt nói: “Ông Bành, hai người đang hỏi cô Tiêu sao?”
Ông Bành quay đầu nhìn cô ta, vội lôi kéo nhân chứng này.
“Cô luôn ở đây, chắc là đã thấy cô ấy sớm rời đi, đúng không?”
Người đó khẽ gật đầu, lại nói: “Cô Tiêu đã ra rồi, nhưng vừa nghe nói cô nhi viện gần đây bốc cháy, cô ấy đã chạy đến đó rồi.”
Cô ta chỉ ánh lửa ngút trời đối diện, hơi nghi hoặc một chút.
“Nhìn dáng vẻ cô ấy rất gấp, ngay cả đồ vật cũng ném đi.”
Nói xong, cô ta đưa ra một cái hộp, chính là hộp dụng cụ bình thường An Diệc Diệp sử dụng.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, nhìn về phía ánh lửa bên kia.
Ngọn lửa hừng hực, khiến anh cảm thấy bất an.
Anh trầm ngâm một lát, rồi vội vã đổi hướng, đi về phía cô nhi viện.
Thế lửa cô nhi viện đã giảm một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn được dập tắt.
Bức tường bị đốt đến đen nhánh và dàn khung trần trụi hiện ra, nhìn vào mà giật mình.
CHƯƠNG 314
Cô bị chính suy đoán của mình dọa sợ, liền vội vàng đứng dậy, nghiến răng, chạy về phía bóng lưng kia.
Bóng đen đó chạy rất nhanh, An Diệc Diệp đuổi theo anh ta, nhanh chóng rời khỏi đám người.
Vùng này đã được nhà họ Tiêu mua chuẩn bị xây dựng khu biệt thự, tất cả căn nhà xung quanh đều đã bị dỡ xuống, hết sức hoang vu.
An Diệc Diệp càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, đi theo anh ta vào trong một khu đổ nát.
Nơi khác, vừa rời khỏi viện bảo tàng, Mai Ấn Cầm đã nghe được tin cô nhi viện Thần Hi bốc cháy, cũng vội vàng chạy tới.
Anh ta vừa chạy đến, còn chưa tới gần đã nhìn thấy bóng lưng An Diệc Diệp.
Cô không đi cô nhi viện, mà chạy về một phía khác.
Mai Ấn Cầm nghi hoặc nhìn một chút, rồi thay đổi phương hướng, chạy theo An Diệc Diệp.
Khi tin cô nhi viện bốc cháy truyền khắp thủ đô, xe của Khúc Chấn Sơ đang từ từ dừng lại trước viện bảo tàng.
Đợi một lát, thấy đã khá trễ mà vẫn chưa thấy An Diệc Diệp đi ra, anh chuẩn bị tự mình đi vào đón người.
Nhưng vừa xuống xe, anh đã gặp ông Bành đi ra.
Anh nhìn xung quanh ông ta một chút, nhưng không thấy An Diệc Diệp đâu.
“Vợ của tôi đâu?”
Ông Bành liếc nhìn anh, ông ta vốn không thích Khúc Chấn Sơ, nên định không thèm để ý tới anh cứ thế rời đi.
Nhưng lại nghĩ dù sao anh ta cũng là chồng của học trò mình, nên tức giận nói: “Trở về rồi.”
“Cậu thân là chồng của cô ấy mà ngay cả cô ấy về nhà khi nào cũng không biết sao?”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày lại.
“Tôi vừa hỏi quản gia rồi, cô ấy còn chưa trở về.”
“Làm sao có thể?”
Ông Bành bất mãn nhìn anh: “Chẳng lẽ cậu còn cảm thấy tôi đang lừa anh sao?”
Thấy ánh mắt đầy hoài nghi của Khúc Chấn Sơ, ông ta tức giận trừng to mắt.
“Tự nhiên tôi lừa cậu làm cái gì?”
Hai người đang nói thì người bán vé đứng tại cổng chợt nói: “Ông Bành, hai người đang hỏi cô Tiêu sao?”
Ông Bành quay đầu nhìn cô ta, vội lôi kéo nhân chứng này.
“Cô luôn ở đây, chắc là đã thấy cô ấy sớm rời đi, đúng không?”
Người đó khẽ gật đầu, lại nói: “Cô Tiêu đã ra rồi, nhưng vừa nghe nói cô nhi viện gần đây bốc cháy, cô ấy đã chạy đến đó rồi.”
Cô ta chỉ ánh lửa ngút trời đối diện, hơi nghi hoặc một chút.
“Nhìn dáng vẻ cô ấy rất gấp, ngay cả đồ vật cũng ném đi.”
Nói xong, cô ta đưa ra một cái hộp, chính là hộp dụng cụ bình thường An Diệc Diệp sử dụng.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, nhìn về phía ánh lửa bên kia.
Ngọn lửa hừng hực, khiến anh cảm thấy bất an.
Anh trầm ngâm một lát, rồi vội vã đổi hướng, đi về phía cô nhi viện.
Thế lửa cô nhi viện đã giảm một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn được dập tắt.
Bức tường bị đốt đến đen nhánh và dàn khung trần trụi hiện ra, nhìn vào mà giật mình.