CHƯƠNG 311
Trước kia, Khúc Chấn Sơ đã trải qua rất nhiều thống khổ, cô không muốn khiến anh tiếp tục đau khổ nữa.
Cô không sợ Khúc Chấn Sơ tức giận, không sợ anh trừng phạt mình.
Nhưng mà cô sợ Khúc Chấn Sơ đau lòng.
Cực kỳ sợ.
Cho nên cô không thể đi, cũng không dám đi.
Mai Ấn Cầm đi tới, cau mày nói: “Nhưng mà em có thể giấu diếm một ngày hai ngày, em có thể giấu diếm cả đời sao?”
“Em không biết…”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Ít nhất hiện tại em không thể đi.”
Mai Ấn Cầm bực bội nhíu mày.
“Thôi được, dù Khúc Chấn Sơ vẫn không phát hiện ra, vậy Tiêu Nhĩ Giai thì sao? Bây giờ cô ta trở lại rồi.”
An Diệc Diệp nhếch môi, không nói gì.
Mai Ấn Cầm thấp giọng, mang theo cảm xúc mơ hồ.
“Chúng ta đi thôi, bây giờ là cơ hội tốt nhất, anh có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc của cô nhi viện.”
Anh ta không kìm được tình cảm trong lòng, đưa tay giữ chặt tay cô, đặt ở ngực mình.
“Diệc Diệp, em biết, anh…”
“Nhóc con, ra đây một chút.”
Mai Ấn Cầm còn chưa dứt lời, tiếng của ông Bành từ ngoài cửa đột nhiên truyền vào.
An Diệc Diệp vội rút tay về, hướng ra ngoài hô một tiếng.
“Tôi tới đây.”
Nói xong, cô dọn dẹp gọn gàng đồ trên bàn, cuối cùng nói với Mai Ấn Cầm: “Em thật không thể đi, nếu sau này Khúc Chấn Sơ hận em, em cũng chấp nhận.”
Cô mím môi, nói tiếp: “Thật ra em lại muốn anh ấy hận em.”
Dứt lời, cô đẩy cửa ra vội vàng đi ra ngoài.
Mai Ấn Cầm một mình đứng ở phía sau đài, nhíu chặt mày, ánh mắt đầy lo lắng.
An Diệc Diệp đi đến bên cạnh ông Bành, dọn công cụ trên bàn lại.
Cứ một thời gian ngắn, ông Bành lại đến viện bảo tàng tiến hành bảo dưỡng văn vật.
Bận rộn suốt một tuần, hôm nay là viện bảo tàng cuối cùng.
Thấy sắc mặt An Diệc Diệp không tốt lắm, ông Bành quan tâm nói: “Nhóc con, nếu thấy mệt mỏi, thì đi về trước đi, không còn việc gì nữa rồi.”
An Diệc Diệp lắc đầu, vừa định nói gì đó.
Ông Bành đã phẩy tay ra phía ngoài.
“Mau đi ra đi, chị như vậy, tôi lo chị sẽ làm đổ đồ vật ở trong này đấy.”
An Diệc Diệp nhìn xung quang một chút, đúng là đã không còn việc gì nữa, nên cô khẽ gật đầu, dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Vừa đi ra khỏi viện bảo tàng, An Diệc Diệp đã nghe thấy bên ngoài hò hét ầm ĩ.
CHƯƠNG 311
Trước kia, Khúc Chấn Sơ đã trải qua rất nhiều thống khổ, cô không muốn khiến anh tiếp tục đau khổ nữa.
Cô không sợ Khúc Chấn Sơ tức giận, không sợ anh trừng phạt mình.
Nhưng mà cô sợ Khúc Chấn Sơ đau lòng.
Cực kỳ sợ.
Cho nên cô không thể đi, cũng không dám đi.
Mai Ấn Cầm đi tới, cau mày nói: “Nhưng mà em có thể giấu diếm một ngày hai ngày, em có thể giấu diếm cả đời sao?”
“Em không biết…”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Ít nhất hiện tại em không thể đi.”
Mai Ấn Cầm bực bội nhíu mày.
“Thôi được, dù Khúc Chấn Sơ vẫn không phát hiện ra, vậy Tiêu Nhĩ Giai thì sao? Bây giờ cô ta trở lại rồi.”
An Diệc Diệp nhếch môi, không nói gì.
Mai Ấn Cầm thấp giọng, mang theo cảm xúc mơ hồ.
“Chúng ta đi thôi, bây giờ là cơ hội tốt nhất, anh có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc của cô nhi viện.”
Anh ta không kìm được tình cảm trong lòng, đưa tay giữ chặt tay cô, đặt ở ngực mình.
“Diệc Diệp, em biết, anh…”
“Nhóc con, ra đây một chút.”
Mai Ấn Cầm còn chưa dứt lời, tiếng của ông Bành từ ngoài cửa đột nhiên truyền vào.
An Diệc Diệp vội rút tay về, hướng ra ngoài hô một tiếng.
“Tôi tới đây.”
Nói xong, cô dọn dẹp gọn gàng đồ trên bàn, cuối cùng nói với Mai Ấn Cầm: “Em thật không thể đi, nếu sau này Khúc Chấn Sơ hận em, em cũng chấp nhận.”
Cô mím môi, nói tiếp: “Thật ra em lại muốn anh ấy hận em.”
Dứt lời, cô đẩy cửa ra vội vàng đi ra ngoài.
Mai Ấn Cầm một mình đứng ở phía sau đài, nhíu chặt mày, ánh mắt đầy lo lắng.
An Diệc Diệp đi đến bên cạnh ông Bành, dọn công cụ trên bàn lại.
Cứ một thời gian ngắn, ông Bành lại đến viện bảo tàng tiến hành bảo dưỡng văn vật.
Bận rộn suốt một tuần, hôm nay là viện bảo tàng cuối cùng.
Thấy sắc mặt An Diệc Diệp không tốt lắm, ông Bành quan tâm nói: “Nhóc con, nếu thấy mệt mỏi, thì đi về trước đi, không còn việc gì nữa rồi.”
An Diệc Diệp lắc đầu, vừa định nói gì đó.
Ông Bành đã phẩy tay ra phía ngoài.
“Mau đi ra đi, chị như vậy, tôi lo chị sẽ làm đổ đồ vật ở trong này đấy.”
An Diệc Diệp nhìn xung quang một chút, đúng là đã không còn việc gì nữa, nên cô khẽ gật đầu, dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Vừa đi ra khỏi viện bảo tàng, An Diệc Diệp đã nghe thấy bên ngoài hò hét ầm ĩ.