Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 310




CHƯƠNG 310

Tiêu Nhĩ Giai cảm thấy khó hiểu, nhận lấy điện thoại, do dự một lúc, vẫn bấm gọi.

Âm thanh báo bận vang lên hai tiếng, mấy giây sau điện thoại mới kết nối.

Một giọng nữ từ đầu dây kia truyền tới.

“Xin chào, Tiêu Nhĩ Giai.”

Tiêu Nhĩ Giai nhíu mày: “Cô là ai?”

Đối phương không trả lời, mà nói thẳng: “Cô muốn giành lại vị trí của mình phải không?”

“Cô nói vậy là có ý gì?”

“Tôi có thể giúp cô, tôi có một ý kiến hay.”

Tiêu Nhĩ Giai vẫn không hiểu.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Đối phương nở nụ cười, âm thanh trở nên hằn học.

“Tôi muốn mạng của An Diệc Diệp.”

Khi An Diệc Diệp tiếp tục đi Nhu Tinh, dưới áp lực của Khúc Chấn Sơ, phong ba trước đó đã trở nên trời yên biển lặng.

Ông Bành tỏ vẻ như không hề biết gì về chuyện đã xảy ra, bắt đầu mang theo cô đến từng viện bảo tàng.

An Diệc Diệp bận tối tăm mặt mũi, vẫn luôn trốn tránh, không dám nghĩ chuyện của Tiêu Nhĩ Giai.

Nhưng khi cô không ngừng trốn tránh, không ngờ lại lần nữa gặp phải Mai Ấn Cầm.

Vừa kết thúc hoạt động do nhà bảo tàng tổ chức, anh ta đã tìm được An Diệc Diệp.

“Chừng nào thì em mới bằng lòng rời đi?”

An Diệc Diệp chột dạ không dám nhìn anh ta.

Cô sao có thể nói với Mai Ấn Cầm tâm tư của mình chứ?

Mai Ấn Cầm sao lại không nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Ánh mắt anh ta mang theo vẻ chua xót.

“Em thích anh ta phải không?”

An Diệc Diệp không trả lời.

Mai Ấn Cầm lại nói: “Không được, Diệc Diệp, nếu anh ta biết được em không phải Tiêu Nhĩ Giai thật, anh ta sẽ đối xử với em như thế nào?”

“Em hiểu tính cách của anh ta hơn anh, đến lúc đó căn bản…”

Anh ta không nói tiếp được, đưa tay giữ chặt tay An Diệc Diệp.

“Anh đưa em đi nhé.”

Nhưng An Diệc Diệp lắc đầu, rút tay mình ra.

“Em không thể đi.”

“Tại sao?”

An Diệc Diệp quay đầu, dọn dẹp đồ trên bàn.

“Em không muốn lại để cho Khúc Chấn Sơ thất vọng.”

Tình cảm Khúc Chấn Sơ giành cho cô, khiến cô rã rời, khiến cô gần như không thở nổi.

Nhưng càng như vậy, cô càng sợ hãi.

CHƯƠNG 310

Tiêu Nhĩ Giai cảm thấy khó hiểu, nhận lấy điện thoại, do dự một lúc, vẫn bấm gọi.

Âm thanh báo bận vang lên hai tiếng, mấy giây sau điện thoại mới kết nối.

Một giọng nữ từ đầu dây kia truyền tới.

“Xin chào, Tiêu Nhĩ Giai.”

Tiêu Nhĩ Giai nhíu mày: “Cô là ai?”

Đối phương không trả lời, mà nói thẳng: “Cô muốn giành lại vị trí của mình phải không?”

“Cô nói vậy là có ý gì?”

“Tôi có thể giúp cô, tôi có một ý kiến hay.”

Tiêu Nhĩ Giai vẫn không hiểu.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Đối phương nở nụ cười, âm thanh trở nên hằn học.

“Tôi muốn mạng của An Diệc Diệp.”

Khi An Diệc Diệp tiếp tục đi Nhu Tinh, dưới áp lực của Khúc Chấn Sơ, phong ba trước đó đã trở nên trời yên biển lặng.

Ông Bành tỏ vẻ như không hề biết gì về chuyện đã xảy ra, bắt đầu mang theo cô đến từng viện bảo tàng.

An Diệc Diệp bận tối tăm mặt mũi, vẫn luôn trốn tránh, không dám nghĩ chuyện của Tiêu Nhĩ Giai.

Nhưng khi cô không ngừng trốn tránh, không ngờ lại lần nữa gặp phải Mai Ấn Cầm.

Vừa kết thúc hoạt động do nhà bảo tàng tổ chức, anh ta đã tìm được An Diệc Diệp.

“Chừng nào thì em mới bằng lòng rời đi?”

An Diệc Diệp chột dạ không dám nhìn anh ta.

Cô sao có thể nói với Mai Ấn Cầm tâm tư của mình chứ?

Mai Ấn Cầm sao lại không nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Ánh mắt anh ta mang theo vẻ chua xót.

“Em thích anh ta phải không?”

An Diệc Diệp không trả lời.

Mai Ấn Cầm lại nói: “Không được, Diệc Diệp, nếu anh ta biết được em không phải Tiêu Nhĩ Giai thật, anh ta sẽ đối xử với em như thế nào?”

“Em hiểu tính cách của anh ta hơn anh, đến lúc đó căn bản…”

Anh ta không nói tiếp được, đưa tay giữ chặt tay An Diệc Diệp.

“Anh đưa em đi nhé.”

Nhưng An Diệc Diệp lắc đầu, rút tay mình ra.

“Em không thể đi.”

“Tại sao?”

An Diệc Diệp quay đầu, dọn dẹp đồ trên bàn.

“Em không muốn lại để cho Khúc Chấn Sơ thất vọng.”

Tình cảm Khúc Chấn Sơ giành cho cô, khiến cô rã rời, khiến cô gần như không thở nổi.

Nhưng càng như vậy, cô càng sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.