CHƯƠNG 309
Phùng Tấn trở nên trầm mặc.
“Em quay về là vì bọn họ sao?”
Dĩ nhiên không phải!
Cô ta chẳng thèm quan tâm hai người già đó.
Tiêu Nhĩ Giai thầm khinh thường.
Nhưng mà vẻ mặt lại tỏ ra bi thương, khẽ gật đầu.
“Không sai. Khúc Chấn Sơ không phải người tốt, hơn nữa hiện tại người phụ nữ thay em tiến vào nhà họ Khúc đó cũng không phải đèn đã cạn dầu, chắc chắn cô ta sẽ trả thù chúng ta, em không yên lòng.”
Cô ta nhìn Phùng Tấn trước mặt, chợt nhớ đến lời Tần Ngự Miên đã nói trước đó.
“Phùng Tấn, sao em lại không hiểu lòng anh chứ? Vì có thể ở bên anh, em có thể chịu mọi khổ cực, nhưng mà ba mẹ em thì không được.”
Tiêu Nhĩ Giai đi tới, nhẹ nhàng dựa vào người anh ta.
“Chỉ có bọn họ an toàn rồi, em mới có thể yên tâm đi theo anh.”
Phùng Tấn nhìn cô gái trước mắt, trái tim lại lần nữa mềm nhũn.
Anh ta đưa tay ôm lấy Nhĩ Giai.
“Em định làm thế nào?”
Tiêu Nhĩ Giai chỉ đang chờ câu này.
“Những người bạn trước kia của anh ở Mỹ thì sao?”
Khi ở Mỹ, Phùng Tấn có một nhóm đàn em, ban đầu, Tiêu Nhĩ Giai thấy vậy nên mới ở bên anh ta.
Thật không ngờ, vừa về nước, anh ta đột ngột nói muốn cắt đứt cuộc sống trước kia.
Ngày ngày ăn uống đạm bạc, cô ta sao có thể sống nghèo túng như thế được.
Nghe vậy, Phùng Tấn nhíu mày lại.
“Anh đã đồng ý với em, sẽ không…”
Anh ta còn chưa nói xong, Tiêu Nhĩ Giai đã ngắt lời anh ta:
“Chẳng lẽ anh thật phải chờ tới khi Khúc Chấn Sơ và người phụ nữ đó đối phó chúng ta sao? Nếu thật không thể giải quyết bọn họ, em cũng đành lại gả cho Khúc Chấn Sơ, đến lúc đó bị anh ta ức hiếp…”
Còn chưa nói xong, cô ta đã bật khóc.
Phùng Tấn nhíu chặt mày, trầm mặc lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu.
“Anh sẽ không để cho em gả cho anh ta.”
Anh ta ôm thật chặt Tiêu Nhĩ Giai.
“Chờ chúng ta giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ rời đi.”
Nghe anh ta đồng ý, ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai có vẻ đắc ý.
Đến khi giải quyết xong thì cô ta chính là mợ Khúc mới, ai còn quan tâm anh ta nữa?
“Được.”
Cô ta tựa vào ngực Phùng Tấn, tò mò nói: “Đúng rồi, sao anh tìm được nơi này?”
“Có người nói cho anh biết tung tích của em.”
Tiêu Nhĩ Giai ngẩng đầu tò mò nhìn anh ta.
Phùng Tấn lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt cô ta.
“Người kia nói, em có thể chủ động liên hệ với cô ta.”
CHƯƠNG 309
Phùng Tấn trở nên trầm mặc.
“Em quay về là vì bọn họ sao?”
Dĩ nhiên không phải!
Cô ta chẳng thèm quan tâm hai người già đó.
Tiêu Nhĩ Giai thầm khinh thường.
Nhưng mà vẻ mặt lại tỏ ra bi thương, khẽ gật đầu.
“Không sai. Khúc Chấn Sơ không phải người tốt, hơn nữa hiện tại người phụ nữ thay em tiến vào nhà họ Khúc đó cũng không phải đèn đã cạn dầu, chắc chắn cô ta sẽ trả thù chúng ta, em không yên lòng.”
Cô ta nhìn Phùng Tấn trước mặt, chợt nhớ đến lời Tần Ngự Miên đã nói trước đó.
“Phùng Tấn, sao em lại không hiểu lòng anh chứ? Vì có thể ở bên anh, em có thể chịu mọi khổ cực, nhưng mà ba mẹ em thì không được.”
Tiêu Nhĩ Giai đi tới, nhẹ nhàng dựa vào người anh ta.
“Chỉ có bọn họ an toàn rồi, em mới có thể yên tâm đi theo anh.”
Phùng Tấn nhìn cô gái trước mắt, trái tim lại lần nữa mềm nhũn.
Anh ta đưa tay ôm lấy Nhĩ Giai.
“Em định làm thế nào?”
Tiêu Nhĩ Giai chỉ đang chờ câu này.
“Những người bạn trước kia của anh ở Mỹ thì sao?”
Khi ở Mỹ, Phùng Tấn có một nhóm đàn em, ban đầu, Tiêu Nhĩ Giai thấy vậy nên mới ở bên anh ta.
Thật không ngờ, vừa về nước, anh ta đột ngột nói muốn cắt đứt cuộc sống trước kia.
Ngày ngày ăn uống đạm bạc, cô ta sao có thể sống nghèo túng như thế được.
Nghe vậy, Phùng Tấn nhíu mày lại.
“Anh đã đồng ý với em, sẽ không…”
Anh ta còn chưa nói xong, Tiêu Nhĩ Giai đã ngắt lời anh ta:
“Chẳng lẽ anh thật phải chờ tới khi Khúc Chấn Sơ và người phụ nữ đó đối phó chúng ta sao? Nếu thật không thể giải quyết bọn họ, em cũng đành lại gả cho Khúc Chấn Sơ, đến lúc đó bị anh ta ức hiếp…”
Còn chưa nói xong, cô ta đã bật khóc.
Phùng Tấn nhíu chặt mày, trầm mặc lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu.
“Anh sẽ không để cho em gả cho anh ta.”
Anh ta ôm thật chặt Tiêu Nhĩ Giai.
“Chờ chúng ta giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ rời đi.”
Nghe anh ta đồng ý, ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai có vẻ đắc ý.
Đến khi giải quyết xong thì cô ta chính là mợ Khúc mới, ai còn quan tâm anh ta nữa?
“Được.”
Cô ta tựa vào ngực Phùng Tấn, tò mò nói: “Đúng rồi, sao anh tìm được nơi này?”
“Có người nói cho anh biết tung tích của em.”
Tiêu Nhĩ Giai ngẩng đầu tò mò nhìn anh ta.
Phùng Tấn lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt cô ta.
“Người kia nói, em có thể chủ động liên hệ với cô ta.”