Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 308




CHƯƠNG 308

“Em đã làm gì với nó?”

Anh ta nghiến răng, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng.

Ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai lóe lên.

Cô ta đã sớm phá thai rồi.

Nếu mang theo đứa bé như thế thì làm sao cô ta có thể trở về?

Làm sao lần nữa giành được vị trí mợ Khúc?

Cô ta lảng tránh ánh mắt Phùng Tấn.

“Không phải anh đã nhìn ra rồi sao?”

Phùng Tấn toàn thân chấn động, mắt cay xè.

“Tại sao? Chẳng lẽ em không hề có chút tình cảm nào?”

Anh ta giơ tay lên, đấm liên tiếp vào vách tường bên tai Nhĩ Giai, từng tiếng bịch bịch vang lên.

Tiêu Nhĩ Giai bị dọa mắt nhắm lại, lát sau mới mở mắt ra.

Thấy Phùng Tấn vẻ mặt hung ác nhìn mình, cô ta lập tức sợ hãi.

Phùng Tấn nhìn gương mặt trước mắt, không sao xuống tay được.

Anh ta bỗng nhiên quay người, một tay nhấc cái ghế trên đất lên, trở tay nện ở trên tường, cái ghế lập tức vỡ thành mấy mảnh.

Tiêu Nhĩ Giai bị anh ta dọa cho hồn bay phách lạc, lặng lẽ di chuyển về phía cửa, muốn tìm người đuổi anh ta đi.

Nhưng mà cô ta còn chưa kịp tới cửa, Phùng Tấn chợt quay đầu lại, túm lấy cô ta, quăng lên giường.

Tiêu Nhĩ Giai bị dọa hét lên một tiếng.

“Tại sao, anh đã sai ở đâu, tại sao em lại nhẫn tâm như vậy?”

Anh ta đưa tay, nhìn như sắp đánh xuống.

Tiêu Nhĩ Giai vội nhắm mắt lại, thất kinh nói: “Không phải em muốn bỏ thai.”

Động tác của đối phương dừng giữa không trung.

Tiêu Nhĩ Giai mới mở to mắt, không dám nói ra chân tướng, lo lắng Phùng Tấn thật sẽ đánh mình.

“Là… ba mẹ em ép em, em cũng hết cách mà.”

Phùng Tấn hạ tay xuống, cau mày nói: “Sao bọn họ tìm được em?”

“Bọn họ đã sớm tìm được em rồi.”

Tiêu Nhĩ Giai đứng dậy, nửa thật nửa giả nói: “Bọn họ không cho em nói với anh, ngày đó nhân dịp anh không có ở đây, đã trói em lại đưa đi bệnh viện, khi em tỉnh lại thì đã…”

“Em biết anh chắc chắn sẽ tức giận, nhưng mà bọn họ là cha mẹ em.”

Dứt lời, Tiêu Nhĩ Giai quay đầu lại, trên gương mặt lã chã nước mắt.

“Em vốn định mình chúng ta trốn đi, nhưng nếu chuyện bị Khúc Chấn Sơ phát hiện, làm sao Khúc Chấn Sơ có thể bỏ qua cho chúng ta?”

Phùng Tấn ngẩn người, dễ dàng tin lời của cô ta.

“Ngày đầu tiên khi Khúc Chấn Sơ điều tra anh, em đã bảo bọn họ hủy hết ảnh chụp của anh, nên anh ta không biết anh là ai, dù chúng ta đi rồi, anh ta cũng tìm không thấy chúng ta.”

“Nhưng mà ba mẹ em thì sao? Bọn họ phải làm thế nào?”

CHƯƠNG 308

“Em đã làm gì với nó?”

Anh ta nghiến răng, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng.

Ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai lóe lên.

Cô ta đã sớm phá thai rồi.

Nếu mang theo đứa bé như thế thì làm sao cô ta có thể trở về?

Làm sao lần nữa giành được vị trí mợ Khúc?

Cô ta lảng tránh ánh mắt Phùng Tấn.

“Không phải anh đã nhìn ra rồi sao?”

Phùng Tấn toàn thân chấn động, mắt cay xè.

“Tại sao? Chẳng lẽ em không hề có chút tình cảm nào?”

Anh ta giơ tay lên, đấm liên tiếp vào vách tường bên tai Nhĩ Giai, từng tiếng bịch bịch vang lên.

Tiêu Nhĩ Giai bị dọa mắt nhắm lại, lát sau mới mở mắt ra.

Thấy Phùng Tấn vẻ mặt hung ác nhìn mình, cô ta lập tức sợ hãi.

Phùng Tấn nhìn gương mặt trước mắt, không sao xuống tay được.

Anh ta bỗng nhiên quay người, một tay nhấc cái ghế trên đất lên, trở tay nện ở trên tường, cái ghế lập tức vỡ thành mấy mảnh.

Tiêu Nhĩ Giai bị anh ta dọa cho hồn bay phách lạc, lặng lẽ di chuyển về phía cửa, muốn tìm người đuổi anh ta đi.

Nhưng mà cô ta còn chưa kịp tới cửa, Phùng Tấn chợt quay đầu lại, túm lấy cô ta, quăng lên giường.

Tiêu Nhĩ Giai bị dọa hét lên một tiếng.

“Tại sao, anh đã sai ở đâu, tại sao em lại nhẫn tâm như vậy?”

Anh ta đưa tay, nhìn như sắp đánh xuống.

Tiêu Nhĩ Giai vội nhắm mắt lại, thất kinh nói: “Không phải em muốn bỏ thai.”

Động tác của đối phương dừng giữa không trung.

Tiêu Nhĩ Giai mới mở to mắt, không dám nói ra chân tướng, lo lắng Phùng Tấn thật sẽ đánh mình.

“Là… ba mẹ em ép em, em cũng hết cách mà.”

Phùng Tấn hạ tay xuống, cau mày nói: “Sao bọn họ tìm được em?”

“Bọn họ đã sớm tìm được em rồi.”

Tiêu Nhĩ Giai đứng dậy, nửa thật nửa giả nói: “Bọn họ không cho em nói với anh, ngày đó nhân dịp anh không có ở đây, đã trói em lại đưa đi bệnh viện, khi em tỉnh lại thì đã…”

“Em biết anh chắc chắn sẽ tức giận, nhưng mà bọn họ là cha mẹ em.”

Dứt lời, Tiêu Nhĩ Giai quay đầu lại, trên gương mặt lã chã nước mắt.

“Em vốn định mình chúng ta trốn đi, nhưng nếu chuyện bị Khúc Chấn Sơ phát hiện, làm sao Khúc Chấn Sơ có thể bỏ qua cho chúng ta?”

Phùng Tấn ngẩn người, dễ dàng tin lời của cô ta.

“Ngày đầu tiên khi Khúc Chấn Sơ điều tra anh, em đã bảo bọn họ hủy hết ảnh chụp của anh, nên anh ta không biết anh là ai, dù chúng ta đi rồi, anh ta cũng tìm không thấy chúng ta.”

“Nhưng mà ba mẹ em thì sao? Bọn họ phải làm thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.