Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 307




CHƯƠNG 307

Đây chính là con dao hôm qua đã phế đi tay phải của thầy Lý.

Vừa nhìn một cái, Tiêu Nhĩ Giai đã bị dọa hai chân run rẩy, ngồi phịch xuống ghế.

Sắc mặt Tiêu Hàm Tuyên cũng hết sức khó coi.

Sau khi Khúc Chấn Sơ đi rồi, ông ta mới hừ lạnh một tiếng ngồi xuống:

“Con hãy xem họa mà con gây ra đi.”

Vốn đang vừa kinh vừa sợ, nhưng nghe Tiêu Hàm Tuyên nói vậy thì Tiêu Nhĩ Giai lập tức bất mãn.

“Cái gì gọi là con gây họa? Con lấy lại thứ thuộc về mình thì có lỗi ư? Hơn nữa, ngày đó khi ở nhà họ Nguyễn, không phải ba cũng không phản đối sao?”

Tiêu Hàm Tuyên trừng mắt với cô ta, đập bàn một cái:

“Ba cứ tưởng con cũng khá thông minh, nhưng nhanh như vậy con đã gây chuyện rồi.”

“Con sao biết được anh ta tin cô ta như thế.”

Tiêu Nhĩ Giai tức giận đến nghiến răng, càng nghĩ càng không hiểu được.

Nhưng phàm là đàn ông, gặp phải loại chuyện này, sao lại không hề hoài nghi chứ?

“Không biết cô ta đã hạ thuốc gì cho Khúc Chấn Sơ?”

Vẻ mặt Tiêu Hàm Tuyên đầy giận dữ:

“Con nói mà không biết xấu hổ, con…”

“Được rồi được rồi.”

Tần Ngự Miên xoa dịu, rồi quay đầu nói với Tiêu Nhĩ Giai: “Nhĩ Giai, mẹ biết con lo lắng, nhưng dù con muốn ra tay thì cũng không thể để người ta nắm thóp con như vậy chứ.”

“Vậy con có thể làm sao? Bây giờ cứ nhìn thấy cô ta thanh thản ngồi ở vị trí của con, con liền hận không thể giết cô ta.”

Tần Ngự Miên khẽ nhếch miệng cười, chậm rãi nói: “Con không thể lộ diện, nhưng con có thể tìm người khác mà.”

Tiêu Nhĩ Giai kinh ngạc quay đầu lại:

“Mẹ, mẹ nói là…”

Tần Ngự Miên đưa tay úp lên mu bàn tay của cô ta:

“Con phải tăng tốc tốc độ, không thể để cho cô ta có con của Khúc Chấn Sơ, nếu không thì phiền phức rồi.”

Tiêu Nhĩ Giai khẽ gật đầu, mắt ánh lên vẻ hung ác.

“Điều này con biết.”

Rời khỏi phòng khách, Tiêu Nhĩ Giai vừa nghĩ phải làm sao đối phó An Diệc Diệp, vừa đẩy cửa ra, bỗng trông thấy trong phòng có một người đang ngồi.

Người đó thân hình cao lớn, mặc áo da màu đen, ngũ quan thô cứng có vẻ rất lạnh lùng.

Vừa nhìn thấy anh ta, Tiêu Nhĩ Giai bị dọa trong lòng run rẩy, vô thức muốn lui lại.

“Nhĩ Giai, con của chúng ta đâu?”

Người ngồi ở bên trong ung dung mở miệng.

Tiêu Nhĩ Giai bị dọa cả người run như cầy sấy.

Phùng Tấn đứng lên, một tay kéo Tiêu Nhĩ Giai đang chuẩn bị bỏ chạy, áp ở trên tường.

Anh ta vươn tay, sờ bụng Tiêu Nhĩ Giai.

CHƯƠNG 307

Đây chính là con dao hôm qua đã phế đi tay phải của thầy Lý.

Vừa nhìn một cái, Tiêu Nhĩ Giai đã bị dọa hai chân run rẩy, ngồi phịch xuống ghế.

Sắc mặt Tiêu Hàm Tuyên cũng hết sức khó coi.

Sau khi Khúc Chấn Sơ đi rồi, ông ta mới hừ lạnh một tiếng ngồi xuống:

“Con hãy xem họa mà con gây ra đi.”

Vốn đang vừa kinh vừa sợ, nhưng nghe Tiêu Hàm Tuyên nói vậy thì Tiêu Nhĩ Giai lập tức bất mãn.

“Cái gì gọi là con gây họa? Con lấy lại thứ thuộc về mình thì có lỗi ư? Hơn nữa, ngày đó khi ở nhà họ Nguyễn, không phải ba cũng không phản đối sao?”

Tiêu Hàm Tuyên trừng mắt với cô ta, đập bàn một cái:

“Ba cứ tưởng con cũng khá thông minh, nhưng nhanh như vậy con đã gây chuyện rồi.”

“Con sao biết được anh ta tin cô ta như thế.”

Tiêu Nhĩ Giai tức giận đến nghiến răng, càng nghĩ càng không hiểu được.

Nhưng phàm là đàn ông, gặp phải loại chuyện này, sao lại không hề hoài nghi chứ?

“Không biết cô ta đã hạ thuốc gì cho Khúc Chấn Sơ?”

Vẻ mặt Tiêu Hàm Tuyên đầy giận dữ:

“Con nói mà không biết xấu hổ, con…”

“Được rồi được rồi.”

Tần Ngự Miên xoa dịu, rồi quay đầu nói với Tiêu Nhĩ Giai: “Nhĩ Giai, mẹ biết con lo lắng, nhưng dù con muốn ra tay thì cũng không thể để người ta nắm thóp con như vậy chứ.”

“Vậy con có thể làm sao? Bây giờ cứ nhìn thấy cô ta thanh thản ngồi ở vị trí của con, con liền hận không thể giết cô ta.”

Tần Ngự Miên khẽ nhếch miệng cười, chậm rãi nói: “Con không thể lộ diện, nhưng con có thể tìm người khác mà.”

Tiêu Nhĩ Giai kinh ngạc quay đầu lại:

“Mẹ, mẹ nói là…”

Tần Ngự Miên đưa tay úp lên mu bàn tay của cô ta:

“Con phải tăng tốc tốc độ, không thể để cho cô ta có con của Khúc Chấn Sơ, nếu không thì phiền phức rồi.”

Tiêu Nhĩ Giai khẽ gật đầu, mắt ánh lên vẻ hung ác.

“Điều này con biết.”

Rời khỏi phòng khách, Tiêu Nhĩ Giai vừa nghĩ phải làm sao đối phó An Diệc Diệp, vừa đẩy cửa ra, bỗng trông thấy trong phòng có một người đang ngồi.

Người đó thân hình cao lớn, mặc áo da màu đen, ngũ quan thô cứng có vẻ rất lạnh lùng.

Vừa nhìn thấy anh ta, Tiêu Nhĩ Giai bị dọa trong lòng run rẩy, vô thức muốn lui lại.

“Nhĩ Giai, con của chúng ta đâu?”

Người ngồi ở bên trong ung dung mở miệng.

Tiêu Nhĩ Giai bị dọa cả người run như cầy sấy.

Phùng Tấn đứng lên, một tay kéo Tiêu Nhĩ Giai đang chuẩn bị bỏ chạy, áp ở trên tường.

Anh ta vươn tay, sờ bụng Tiêu Nhĩ Giai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.