Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 304




“Tôi tha cho ông thì ai tha cho tôi?”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ trở nên dữ tợn.

“Ông đã làm gì với cô ấy?”

Ánh mắt thầy Lý lóe lên, thận trọng nói: “Thật chẳng hề làm gì, tôi chỉ kéo tay cô ấy mà thôi…”

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ không hề thay đổi.

“Còn làm gì khác nữa không?”

“Không có, tuyệt đối không có!”

Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn ông ta một lúc, hơi cúi người.

“Tiếp theo, tôi cần ông nhỏ tiếng một chút, đừng ầm ĩ khiến vợ tôi tỉnh giấc.”

“Được, tôi hiểu…” Thầy Lý vừa đồng ý, lập tức nhìn thấy Khúc Chấn Sơ rút dao từ phía sau ra, ông ta bị dọa mặt tái đi, cắt không ra giọt máu.

“Cậu Khúc! Cậu không thể như vậy! Không thể…”

Vệ sĩ đứng sau lưng anh nhanh chóng đi lên phía trước, bịt miệng ông ta lại.

Thấy Khúc Chấn Sơ phất tay, dao găm theo lòng bàn tay của ông ta cắm xuống mặt đất, ghim ông ta ở trên mặt đất.

Thầy Lý vặn vẹo toàn thân, kịch liệt giằng co.

Khúc Chấn Sơ vẻ mặt không đổi đứng dậy, chân đạp trên chuôi đao, ép xuống phía dưới.

“Tôi không thích có ai chạm vào cÔ

ấy.”

Máu tươi từ lòng bàn tay phun ra,

tưới vào trong đất bùn, nhuộm đỏ mặt

đất.

Quản gia bên cạnh lo lắng nhìn Khúc

Chấn Sơ.

Đã rất lâu rồi cậu chủ không như

vậy…

Lần trước là vì Lưu Ngạn phạm vào

tội không thể tha thứ, còn dù thầy Lý

trước mắt này có lỗi, nhưng trừng

phạt như vậy không khỏi cũng có chút

tàn nhẫn.

Ông ta ngước mắt nhìn qua, lại bị

biểu tình trên mặt Khúc Chấn Sơ làm

Dưới ánh trăng, ngũ quan của anh

nhòe đi ánh mắt đầy vẻ điên cuồng.

Tham muốn chiếm hữu của anh đối

với An Diệc Diệp cực lớn, khiến anh

mất kiễm soát

Lần trước, khi scandal của An Diệc Diệp

và Mai Ấn Cầm lan truyền, cậu chủ chỉ cố chấp lưu lại trên cổ cô chủ dấu hôn không thể biến mất.

Lần này, chuyện tương tự xảy ra, nhưng cậu chủ lại phế mất của thầy Lý một bàn tay.

Lần tiếp theo thì sao?

Quản gia nhíu mày lại, lập tức lo lắng.

Lúc này, khi người trên đất đã đau đến ngất đi thì Khúc Chấn Sơ mới thu chân mình lại.

Trước sau, vẻ mặt anh chưa từng thay đổi.

Anh xoa xoa vết bẩn vốn không tồn tại trên tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người trên mặt đất.

“Ném ông ta ra ngoài, ngày mai để ông ta ra mặt làm sáng tỏ.”

Dứt lời, anh liếc mắt nhìn vết máu trên đất, hơi nhíu mày.

“Dọn dẹp sạch sẽ vết máu đi, đừng để cô ấy phát hiện.”

“Vâng.”

Hai vệ sĩ lập tức mang người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.