CHƯƠNG 302
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn những người khác trong phòng làm việc: “Hai ngày trước tôi còn gặp thầy ấy mà.”
Mấy giáo viên trong phòng làm việc liếc nhìn cô.
“Thầy ấy từ chức đúng vào hai ngày trước, cô không biết sao?”
Ánh mắt họ xẹt qua An Diệc Diệp giống hệt ánh mắt của những người vừa đứng trước bảng thông báo nhìn cô.
Cô nhíu mày, quay người đi ra phía ngoài.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mà chuyện ảnh chụp đã truyền khắp nơi rồi.
An Diệc Diệp vừa xuất hiện, mọi người lập tức nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Cô không dám đi nơi đông người, chỉ dám quanh quẩn ở chỗ khuôn viên cũ.
Cô chần chừ không dám trở về, nếu Khúc Chấn Sơ biết chuyện này, anh sẽ làm thế nào?
Không biết đi được bao lâu, sắc trời cũng dần tối.
Cô do dự nên về hay không, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ chẳng biết xuất hiện trước mắt từ lúc nào.
“Khúc Chấn Sơ?”
Nhìn thấy anh, An Diệc Diệp lập tức hốt hoảng.
Từ cách đó mấy bước, Khúc Chấn Sơ đã nhìn thấy cô, vẻ mặt anh không hề có biểu hiện gì, chậm rãi đi tới.
“Em còn định đi tới đi lui đến khi nào mới về nhà?”
Giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Sau khi nhận điện thoại, anh lập tức đến đây, và đã nhìn thấy cô đi tới đi lui nửa giờ rồi.
Nghe vậy, An Diệc Diệp chợt cảm thấy tủi thân, sự tủi thân ấy gần như nhấn chìm cô.
“Những bức hình đó là giả.”
Khúc Chấn Sơ giang tay ôm lấy cô.
“Xuỵt, anh đưa em về nhà.”
An Diệc Diệp kéo áo anh.
“Anh tin em không?”
Khúc Chấn Sơ vươn tay, vuốt ve dây chuyền ảnh chụp trên cổ An Diệc Diệp.
Lát sau, anh mới mở miệng.
“Anh tin.”
An Diệc Diệp sững sờ, cô không ngờ Khúc Chấn Sơ lại thật tin tưởng cô.
Cô lo lắng nhìn anh thêm lần nữa, thấy anh thật không có vẻ gì là đang tức giận thì tâm trạng mới thả lỏng.
Khúc Chấn Sơ cúi đầu hôn trán cô một cái, giống như là đang dỗ cô, cũng là đang nói với mình.
“Không cần giải thích, anh tin em.”
“Nhưng mà…”
“Đừng để ý, chuyện còn lại cứ để anh giải quyết, được không?”
An Diệc Diệp do dự một lúc rồi gật đầu.
“Vâng.”
CHƯƠNG 302
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn những người khác trong phòng làm việc: “Hai ngày trước tôi còn gặp thầy ấy mà.”
Mấy giáo viên trong phòng làm việc liếc nhìn cô.
“Thầy ấy từ chức đúng vào hai ngày trước, cô không biết sao?”
Ánh mắt họ xẹt qua An Diệc Diệp giống hệt ánh mắt của những người vừa đứng trước bảng thông báo nhìn cô.
Cô nhíu mày, quay người đi ra phía ngoài.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mà chuyện ảnh chụp đã truyền khắp nơi rồi.
An Diệc Diệp vừa xuất hiện, mọi người lập tức nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Cô không dám đi nơi đông người, chỉ dám quanh quẩn ở chỗ khuôn viên cũ.
Cô chần chừ không dám trở về, nếu Khúc Chấn Sơ biết chuyện này, anh sẽ làm thế nào?
Không biết đi được bao lâu, sắc trời cũng dần tối.
Cô do dự nên về hay không, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ chẳng biết xuất hiện trước mắt từ lúc nào.
“Khúc Chấn Sơ?”
Nhìn thấy anh, An Diệc Diệp lập tức hốt hoảng.
Từ cách đó mấy bước, Khúc Chấn Sơ đã nhìn thấy cô, vẻ mặt anh không hề có biểu hiện gì, chậm rãi đi tới.
“Em còn định đi tới đi lui đến khi nào mới về nhà?”
Giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Sau khi nhận điện thoại, anh lập tức đến đây, và đã nhìn thấy cô đi tới đi lui nửa giờ rồi.
Nghe vậy, An Diệc Diệp chợt cảm thấy tủi thân, sự tủi thân ấy gần như nhấn chìm cô.
“Những bức hình đó là giả.”
Khúc Chấn Sơ giang tay ôm lấy cô.
“Xuỵt, anh đưa em về nhà.”
An Diệc Diệp kéo áo anh.
“Anh tin em không?”
Khúc Chấn Sơ vươn tay, vuốt ve dây chuyền ảnh chụp trên cổ An Diệc Diệp.
Lát sau, anh mới mở miệng.
“Anh tin.”
An Diệc Diệp sững sờ, cô không ngờ Khúc Chấn Sơ lại thật tin tưởng cô.
Cô lo lắng nhìn anh thêm lần nữa, thấy anh thật không có vẻ gì là đang tức giận thì tâm trạng mới thả lỏng.
Khúc Chấn Sơ cúi đầu hôn trán cô một cái, giống như là đang dỗ cô, cũng là đang nói với mình.
“Không cần giải thích, anh tin em.”
“Nhưng mà…”
“Đừng để ý, chuyện còn lại cứ để anh giải quyết, được không?”
An Diệc Diệp do dự một lúc rồi gật đầu.
“Vâng.”