CHƯƠNG 299
Thường xuyên qua lại, ông cụ Bành hơi khó chịu.
“Con đừng để ý đến bọn họ.”
“Chúng ta là thợ phục chế, phục chế một đôi đũa cũng phải lấy tiền hơn nữa còn lấy giá cao là đằng khác. Bọn họ đây là đang lợi dụng con.”
Ông cụ Bành khinh thường nói: “Một đám nhiều tiền đến không có chỗ tiêu, thế mà còn dám đến lợi dụng học trò của tôi, không biết xấu hổ à?”
Ông cụ Trương cũng không cam lòng yếu thế, mấy người nói chưa được vài câu đã cãi nhau.
Cãi nhau xong qua hôm sau đã quên sạch, lại cẩn thận nâng báu vật trong tay đến tìm ông cụ Bành phục chế.
Camera trong phòng học được kiểm tra lại, toàn bộ quá trình đập cửa, tự tiện xông vào phòng học của đám người Tiêu Nhĩ Giai đều được quay lại.
Nhưng bởi vì góc quay nên không biết người ở phía sau đẩy người kia là ai.
Khi ông cụ Bành lấy được đoạn video kia đã hỏi An Diệc Diệp.
Suy nghĩ của trường học là nếu vật bị đập nát không có giá trị thì bỏ qua cho yên chuyện.
Những người có thể học ở đây đều là con em nhà giàu, có quyền thế, ngay cả trường học cũng không dám tùy tiện xúc phạm bọn họ.
Ném tới ném lui, liền ném củ khoai lang nóng này vào tay An Diệc Diệp.
Thái độ của ông cụ Bành rất rõ ràng, nên phạt.
An Diệc Diệp vừa thấy trong video có Tiêu Nhĩ Giai, liền biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ta.
Rất có thể người kia là do cô ta đẩy ngã.
Dù có phạt người kia thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Tiêu Nhĩ Giai.
Ông cụ Bành nói: “Thứ bọn họ làm vỡ là đồ giả nhưng nếu là đồ thật thì sao? Bọn họ tự tiện đột nhập vào phòng làm việc của thầy đúng là một đám không hiểu quy củ!”
An Diệc Diệp đưa tay vỗ lưng cho ông cụ.
“Không sao ạ, cứ xử lý theo cách của trường học là được.”
Ông cụ Bành vừa tức vừa bất đắc dĩ.
“Tính con tốt như vậy sớm muộn gì cũng bị bắt nạt.”
Xế chiều hôm đó, An Diệc Diệp vừa truyền đạt ý của cô với nhà trường, thì thầy Lý chủ nhiệm cũ của cô tìm tới.
Anh ta hơi áy náy không yên đứng trước mặt An Diệc Diệp.
Nếu so sánh thầy Lý càng giống học trò hơn.
Anh ta đẩy cặp kính gọng đen trên mặt.
“Bạn học à, chuyện này là do bọn họ không đúng, nhưng em hãy nể mặt trước đây mọi người cùng học chung một lớp mà bỏ qua cho bọn họ đi.”
Trước kia lúc còn ở học viện thương mại thầy Lý rất chăm sóc An Diệc Diệp nên cô đối với anh ta rất lịch sự.
“Thầy Lý, là bọn họ bảo thầy đến đây sao?”
Thầy Lý lắc đầu: “Nếu bọn họ đã là sinh viên của tôi thì nên để giáo viên chủ nhiệm là tôi đến quản lý.”
An Diệc Diệp thở dài một hơi, nói thẳng: “Trước đó tôi đã đồng ý với cách giải quyết của trường học, nên cứ theo cách mà trường học đưa ra là được.”
CHƯƠNG 299
Thường xuyên qua lại, ông cụ Bành hơi khó chịu.
“Con đừng để ý đến bọn họ.”
“Chúng ta là thợ phục chế, phục chế một đôi đũa cũng phải lấy tiền hơn nữa còn lấy giá cao là đằng khác. Bọn họ đây là đang lợi dụng con.”
Ông cụ Bành khinh thường nói: “Một đám nhiều tiền đến không có chỗ tiêu, thế mà còn dám đến lợi dụng học trò của tôi, không biết xấu hổ à?”
Ông cụ Trương cũng không cam lòng yếu thế, mấy người nói chưa được vài câu đã cãi nhau.
Cãi nhau xong qua hôm sau đã quên sạch, lại cẩn thận nâng báu vật trong tay đến tìm ông cụ Bành phục chế.
Camera trong phòng học được kiểm tra lại, toàn bộ quá trình đập cửa, tự tiện xông vào phòng học của đám người Tiêu Nhĩ Giai đều được quay lại.
Nhưng bởi vì góc quay nên không biết người ở phía sau đẩy người kia là ai.
Khi ông cụ Bành lấy được đoạn video kia đã hỏi An Diệc Diệp.
Suy nghĩ của trường học là nếu vật bị đập nát không có giá trị thì bỏ qua cho yên chuyện.
Những người có thể học ở đây đều là con em nhà giàu, có quyền thế, ngay cả trường học cũng không dám tùy tiện xúc phạm bọn họ.
Ném tới ném lui, liền ném củ khoai lang nóng này vào tay An Diệc Diệp.
Thái độ của ông cụ Bành rất rõ ràng, nên phạt.
An Diệc Diệp vừa thấy trong video có Tiêu Nhĩ Giai, liền biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ta.
Rất có thể người kia là do cô ta đẩy ngã.
Dù có phạt người kia thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Tiêu Nhĩ Giai.
Ông cụ Bành nói: “Thứ bọn họ làm vỡ là đồ giả nhưng nếu là đồ thật thì sao? Bọn họ tự tiện đột nhập vào phòng làm việc của thầy đúng là một đám không hiểu quy củ!”
An Diệc Diệp đưa tay vỗ lưng cho ông cụ.
“Không sao ạ, cứ xử lý theo cách của trường học là được.”
Ông cụ Bành vừa tức vừa bất đắc dĩ.
“Tính con tốt như vậy sớm muộn gì cũng bị bắt nạt.”
Xế chiều hôm đó, An Diệc Diệp vừa truyền đạt ý của cô với nhà trường, thì thầy Lý chủ nhiệm cũ của cô tìm tới.
Anh ta hơi áy náy không yên đứng trước mặt An Diệc Diệp.
Nếu so sánh thầy Lý càng giống học trò hơn.
Anh ta đẩy cặp kính gọng đen trên mặt.
“Bạn học à, chuyện này là do bọn họ không đúng, nhưng em hãy nể mặt trước đây mọi người cùng học chung một lớp mà bỏ qua cho bọn họ đi.”
Trước kia lúc còn ở học viện thương mại thầy Lý rất chăm sóc An Diệc Diệp nên cô đối với anh ta rất lịch sự.
“Thầy Lý, là bọn họ bảo thầy đến đây sao?”
Thầy Lý lắc đầu: “Nếu bọn họ đã là sinh viên của tôi thì nên để giáo viên chủ nhiệm là tôi đến quản lý.”
An Diệc Diệp thở dài một hơi, nói thẳng: “Trước đó tôi đã đồng ý với cách giải quyết của trường học, nên cứ theo cách mà trường học đưa ra là được.”