CHƯƠNG 297
“Không, bình hoa ông mang đến là bình thật.”
Ông cụ Bành đưa tay nhặt một mảnh vỡ trong hộp, chậm rãi nói: “Cái này là giả.”
“Ông nói vậy là có ý gì?”
Ông cụ Bành đứng lên, đi tới chiếc tủ trong góc.
Sau đó cúi người xuống lấy ra một chiếc hộp mới từ tầng dưới cùng của két sắt, cẩn thận đặt nó trước mặt ông chủ lớn nhà họ Ngô.
“Đây mới là chiếc bình ông đưa tới, tôi đã phục chế xong rồi.”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô ngạc nhiên nhìn ông cụ Bành, sau đó vươn tay mở chiếc hộp ra.
Chiếc bình Thanh Hoa xanh trắng, trong suốt xuất hiện trước mặt mọi người.
Tia sáng rớt bên trên, khúc xạ ra ánh sáng đẹp đẽ.
An Diệc Diệp đứng cách đó cũng không xa lắm, nhưng dù vậy cô cũng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết phục chế nào.
Cả chiếc bình tự nhiên mà thành, hoàn hảo mười phân vẹn mười.
Ông cụ Bành chậm rãi nói: “Xin lỗi ông Ngô, để kiểm tra cô học trò của mình, tôi đã mua một cái giống hệt cho con bé luyện tập.”
Ông Ngô nhíu mày nhìn hai chiếc hộp giống nhau như đúc.
“Nhưng không phải cô ta đã làm nát chiếc bình sao?”
Ông cụ Bành cười lắc đầu, lấy một mảnh vỡ từ trong chiếc hộp ra, hơi giơ lên.
“Con bé đã từng phục chế xong rồi.”
Xuyên qua ánh sáng rực rỡ, có thể nhìn thấy rõ một vết nứt trước đó, nhưng nó đã được phục chế xong.
Tuy có vẻ không thạo và cách xử lý ở một vài chỗ chưa thích hợp lắm nhưng có thể làm được như vậy đã khá tốt rồi.
Không ngờ ông cụ Bành đã phát hiện ra từ lâu.
An Diệc Diệp nghi ngờ nói: “Nhưng trước khi tôi rời đi, đúng là bình hoa vẫn còn nguyên vẹn. Bây giờ khóa cửa đã hư, bình hoa cũng vỡ rồi, chắc chắn đã có người vào đây.”
Ông cụ Bành gật đầu, ánh mắt nhìn về phía camera ẩn trong góc.
“Vậy phải xem lại camera rồi.”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Tiêu Nhĩ Giai đứng ngoài cửa nghe vậy sắc mặt tái xanh.
Cô ta không ngờ trong căn phòng rách nát, bị bỏ hoang này lại có lắp camera ẩn.
Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên trở nên căng thẳng, nhưng ngay sau đó cô ta đã suy nghĩ lại.
Dù sao cũng không phải cô ta đập vỡ bình hoa, dù có xem camera cũng không ai làm gì cô ta được.
Đáng giận nhất chính là An Diệc Diệp lại tránh được tai họa lần này.
Cô ta đứng ở cửa nhìn một hồi, thấy An Diệc Diệp đã bắt đầu nhận sư phụ, cô ta tức giận đến mức không muốn xem nữa, xoay người lặng lẽ rời đi.
Tiêu Nhĩ Giai xoay người đi ra ngoài, thấy mấy người đi trước vẫn còn đứng ở cửa, rề rà không rời đi.
“Sao moi người còn chưa đi?”
Mấy người kia quay lại thấy cô ta liền chỉ về phía đối diện.
“Cô xem, người kia có phải là thầy Lý không”
CHƯƠNG 297
“Không, bình hoa ông mang đến là bình thật.”
Ông cụ Bành đưa tay nhặt một mảnh vỡ trong hộp, chậm rãi nói: “Cái này là giả.”
“Ông nói vậy là có ý gì?”
Ông cụ Bành đứng lên, đi tới chiếc tủ trong góc.
Sau đó cúi người xuống lấy ra một chiếc hộp mới từ tầng dưới cùng của két sắt, cẩn thận đặt nó trước mặt ông chủ lớn nhà họ Ngô.
“Đây mới là chiếc bình ông đưa tới, tôi đã phục chế xong rồi.”
Ông chủ lớn nhà họ Ngô ngạc nhiên nhìn ông cụ Bành, sau đó vươn tay mở chiếc hộp ra.
Chiếc bình Thanh Hoa xanh trắng, trong suốt xuất hiện trước mặt mọi người.
Tia sáng rớt bên trên, khúc xạ ra ánh sáng đẹp đẽ.
An Diệc Diệp đứng cách đó cũng không xa lắm, nhưng dù vậy cô cũng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết phục chế nào.
Cả chiếc bình tự nhiên mà thành, hoàn hảo mười phân vẹn mười.
Ông cụ Bành chậm rãi nói: “Xin lỗi ông Ngô, để kiểm tra cô học trò của mình, tôi đã mua một cái giống hệt cho con bé luyện tập.”
Ông Ngô nhíu mày nhìn hai chiếc hộp giống nhau như đúc.
“Nhưng không phải cô ta đã làm nát chiếc bình sao?”
Ông cụ Bành cười lắc đầu, lấy một mảnh vỡ từ trong chiếc hộp ra, hơi giơ lên.
“Con bé đã từng phục chế xong rồi.”
Xuyên qua ánh sáng rực rỡ, có thể nhìn thấy rõ một vết nứt trước đó, nhưng nó đã được phục chế xong.
Tuy có vẻ không thạo và cách xử lý ở một vài chỗ chưa thích hợp lắm nhưng có thể làm được như vậy đã khá tốt rồi.
Không ngờ ông cụ Bành đã phát hiện ra từ lâu.
An Diệc Diệp nghi ngờ nói: “Nhưng trước khi tôi rời đi, đúng là bình hoa vẫn còn nguyên vẹn. Bây giờ khóa cửa đã hư, bình hoa cũng vỡ rồi, chắc chắn đã có người vào đây.”
Ông cụ Bành gật đầu, ánh mắt nhìn về phía camera ẩn trong góc.
“Vậy phải xem lại camera rồi.”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Tiêu Nhĩ Giai đứng ngoài cửa nghe vậy sắc mặt tái xanh.
Cô ta không ngờ trong căn phòng rách nát, bị bỏ hoang này lại có lắp camera ẩn.
Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên trở nên căng thẳng, nhưng ngay sau đó cô ta đã suy nghĩ lại.
Dù sao cũng không phải cô ta đập vỡ bình hoa, dù có xem camera cũng không ai làm gì cô ta được.
Đáng giận nhất chính là An Diệc Diệp lại tránh được tai họa lần này.
Cô ta đứng ở cửa nhìn một hồi, thấy An Diệc Diệp đã bắt đầu nhận sư phụ, cô ta tức giận đến mức không muốn xem nữa, xoay người lặng lẽ rời đi.
Tiêu Nhĩ Giai xoay người đi ra ngoài, thấy mấy người đi trước vẫn còn đứng ở cửa, rề rà không rời đi.
“Sao moi người còn chưa đi?”
Mấy người kia quay lại thấy cô ta liền chỉ về phía đối diện.
“Cô xem, người kia có phải là thầy Lý không”