Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 294




CHƯƠNG 294

“Cảm ơn.”

Khóa cửa lại lần nữa, cả đám chột dạ nhanh chóng bỏ trốn.

Tiêu Nhĩ Giai đi theo mấy cô gái này một lúc, đột nhiên tìm cớ rời đi, xoay người quay về phòng học cũ.

Mới vừa đi đến bên này, lập tức nhìn thấy An Diệc Diệp và ông Bành dẫn theo người từ bên ngoài đi vào.

Cô suy nghĩ, nhanh chóng tìm chỗ trốn, chuẩn bị xem trò hay.

An Diệc Diệp vừa mới sửa bình hoa xong, lập tức vội vàng đi tìm ông Bành.

Ông Bành thấy cô tự tin như thế, cũng kéo cậu cả nhà họ Ngô vừa lúc đến lấy bình hoa đi xem cùng.

“Hiện tại còn chưa được hai tuần mà chị đã sửa xong rồi sao?”

Ông Bành không quá tin tưởng nhìn cô.

Dựa theo tính toán của ông, thời gian ngắn như thế, hoàn toàn không có khả năng sửa chữa xong một cái bình hoa.

“Chị đừng có mà mua một cái mới để thay thế đó nha.”

“Sẽ không đâu.”

An Diệc Diệp cười nói, thật ra nếu nghĩ kỹ có nhiều lúc ông cụ Bành chỉ có tính trẻ con mà thôi.

Cô xoay người chuẩn bị mở cửa lại phát hiện khóa cửa hơi khác lạ.

Cô nhíu mày thoáng do dự, nhưng ông cụ Bành ở sau lưng lại giục cô.

“Nhanh lên một chút.”

An Diệc Diệp vội nén nghi ngờ vào lòng, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Chiếc hộp đựng bình hoa bằng sứ Thanh Hoa vẫn đặt ngay ngắn trên bàn.

Ông cụ Bành dẫn ông chủ lớn nhà họ Ngô ngồi xuống bên cạnh, nhàn nhã hớp một ngụm trà.

“Lấy tới đây xem thử.”

An Diệc Diệp cẩn thận nâng chiếc hộp lên đặt trước mặt bọn họ.

“Chiếc bình này bị vỡ thành tám mảnh, cũng không có nhiều vết nứt cần phải dán lại, vì vậy nên tôi mới có thể rút ngắn thời gian hoàn thành.”

Ông cụ Bành hừ một tiếng, sẵn tay mở nắp hộp ra.

Ông cụ vừa liếc mắt nhìn, sắc mặt liền thay đổi.

Bốp!

Ông cụ ném thẳng chiếc hộp lên bàn trở lại.

“Có phải cô đang đùa tôi không?”

An Diệc Diệp mơ hồ nhìn ông cụ, vừa định lên tiếng bỗng nghe được tiếng hộp rơi trên bàn hơi khác thường.

Nương theo tiếng lách cách phát ra từ tiếng hộp, giống như tiếng ma sát của vô số mảnh gốm vỡ tạo thành.

Lập tức cô có linh cảm chẳng lành, vội vàng bước lên mở nắp hộp ra lần nữa.

Mảnh vỡ!

Tất cả đều là mảnh vỡ!

“Chuyện gì thế này?”

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn chiếc hộp trong tay.

CHƯƠNG 294

“Cảm ơn.”

Khóa cửa lại lần nữa, cả đám chột dạ nhanh chóng bỏ trốn.

Tiêu Nhĩ Giai đi theo mấy cô gái này một lúc, đột nhiên tìm cớ rời đi, xoay người quay về phòng học cũ.

Mới vừa đi đến bên này, lập tức nhìn thấy An Diệc Diệp và ông Bành dẫn theo người từ bên ngoài đi vào.

Cô suy nghĩ, nhanh chóng tìm chỗ trốn, chuẩn bị xem trò hay.

An Diệc Diệp vừa mới sửa bình hoa xong, lập tức vội vàng đi tìm ông Bành.

Ông Bành thấy cô tự tin như thế, cũng kéo cậu cả nhà họ Ngô vừa lúc đến lấy bình hoa đi xem cùng.

“Hiện tại còn chưa được hai tuần mà chị đã sửa xong rồi sao?”

Ông Bành không quá tin tưởng nhìn cô.

Dựa theo tính toán của ông, thời gian ngắn như thế, hoàn toàn không có khả năng sửa chữa xong một cái bình hoa.

“Chị đừng có mà mua một cái mới để thay thế đó nha.”

“Sẽ không đâu.”

An Diệc Diệp cười nói, thật ra nếu nghĩ kỹ có nhiều lúc ông cụ Bành chỉ có tính trẻ con mà thôi.

Cô xoay người chuẩn bị mở cửa lại phát hiện khóa cửa hơi khác lạ.

Cô nhíu mày thoáng do dự, nhưng ông cụ Bành ở sau lưng lại giục cô.

“Nhanh lên một chút.”

An Diệc Diệp vội nén nghi ngờ vào lòng, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Chiếc hộp đựng bình hoa bằng sứ Thanh Hoa vẫn đặt ngay ngắn trên bàn.

Ông cụ Bành dẫn ông chủ lớn nhà họ Ngô ngồi xuống bên cạnh, nhàn nhã hớp một ngụm trà.

“Lấy tới đây xem thử.”

An Diệc Diệp cẩn thận nâng chiếc hộp lên đặt trước mặt bọn họ.

“Chiếc bình này bị vỡ thành tám mảnh, cũng không có nhiều vết nứt cần phải dán lại, vì vậy nên tôi mới có thể rút ngắn thời gian hoàn thành.”

Ông cụ Bành hừ một tiếng, sẵn tay mở nắp hộp ra.

Ông cụ vừa liếc mắt nhìn, sắc mặt liền thay đổi.

Bốp!

Ông cụ ném thẳng chiếc hộp lên bàn trở lại.

“Có phải cô đang đùa tôi không?”

An Diệc Diệp mơ hồ nhìn ông cụ, vừa định lên tiếng bỗng nghe được tiếng hộp rơi trên bàn hơi khác thường.

Nương theo tiếng lách cách phát ra từ tiếng hộp, giống như tiếng ma sát của vô số mảnh gốm vỡ tạo thành.

Lập tức cô có linh cảm chẳng lành, vội vàng bước lên mở nắp hộp ra lần nữa.

Mảnh vỡ!

Tất cả đều là mảnh vỡ!

“Chuyện gì thế này?”

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn chiếc hộp trong tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.