CHƯƠNG 293
Tiêu Nhĩ Giai thấy bọn họ tụm lại một chỗ, chen chúc nhau ngắm nghĩa, lặng lẽ lui ra sau, thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, đột nhiên đẩy mạnh người đang cầm bình hoa.
Người kia vốn chỉ đang cầm hờ, bị cô đẩy nghiêng người, bình hoa trong tay lập tức văng ra ngoài, rơi xuống đất.
Ầm.
Bình hoa nguyên vẹn không chút sứt mẻ lại bị rơi vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Rơi đầy đất!
Mọi người lập tức im lặng lại, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Không ai dám nói chuyện, bọn họ mở to mắt nhìn, nhìn đống mảnh vụn trên mặt đất.
“Làm sao đây…”
Người vừa cầm bình hoa lúc nãy nói, suýt chút nữa đã bật khóc.
“Đây là bình hoa thời nhà Minh.”
“Bao nhiêu tiền vậy?”
Mọi người tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, nhưng không ai nói tiếng nào.
Tuy nhà bọn họ giàu, tuy có thể bồi thường được, nhưng chắc chắn sẽ bị gia đình mắng chết.
Không chỉ bị mắng, còn sẽ gây thù với chủ nhân bình hoa, nhà họ Trần.
Tiêu Nhĩ Giai nhìn lướt qua là có thể xem rõ được suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Cô đi lên phía trước, nhìn xem thử.
“Sao lại bất cẩn như thế?”
Người cầm bình hoa lúc nãy đã khóc nấc lên.
“Tớ cũng không biết tại sao, lúc nãy giống như có ai đó đẩy tớ.”
“Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Cách duy nhất chỉ có thể là đền tiền, nhưng có lẽ nhà họ Trần sẽ không dễ dàng bỏ qua, nghe nói ông ấy đã bỏ rất nhiều công sức chỉ vì tìm cái bình hoa này.”
Người nọ nghe vậy, lại càng sốt ruột.
“Vậy, vậy phải làm sao đây.”
Tiêu Nhĩ Giai giả vờ suy nghĩ một lúc, nói: “Tớ có một cách, ai là người sửa cái bình hoa này, vậy để cô ấy sửa lại lần nữa là được, dù sao cũng là chuyện thuận tay mà làm thôi.”
“Nhưng mà sao cô ấy chịu giúp tớ được…”
“Ngốc, ý của tớ là chúng ta đừng nói gì hết, ai biết là cậu làm chứ? Tớ chỉ có thể giúp cậu nhiêu đây, cậu muốn làm như thế nào thì tự cậu chọn.”
Người nọ nhìn xung quanh, cắn răng, vội vàng nhặt mấy mảnh vụn lên, bỏ lại vào hộp.
Làm xong mọi chuyện, tất cả đều lặng lẽ ra khỏi phòng học, khóa cửa lại lần nữa, chuẩn bị rời đi.
Cô kéo tay Tiêu Nhĩ Giai, hơi lo lắng hỏi
“Cậu, cậu sẽ không nói cho cô ấy đúng không?”
Tiêu Nhĩ Giai vô cùng tốt bụng lắc đầu.
“Yên tâm, tớ không nói.”
Đối phương lập tức thở phào nhẹ nhõm.
CHƯƠNG 293
Tiêu Nhĩ Giai thấy bọn họ tụm lại một chỗ, chen chúc nhau ngắm nghĩa, lặng lẽ lui ra sau, thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, đột nhiên đẩy mạnh người đang cầm bình hoa.
Người kia vốn chỉ đang cầm hờ, bị cô đẩy nghiêng người, bình hoa trong tay lập tức văng ra ngoài, rơi xuống đất.
Ầm.
Bình hoa nguyên vẹn không chút sứt mẻ lại bị rơi vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Rơi đầy đất!
Mọi người lập tức im lặng lại, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Không ai dám nói chuyện, bọn họ mở to mắt nhìn, nhìn đống mảnh vụn trên mặt đất.
“Làm sao đây…”
Người vừa cầm bình hoa lúc nãy nói, suýt chút nữa đã bật khóc.
“Đây là bình hoa thời nhà Minh.”
“Bao nhiêu tiền vậy?”
Mọi người tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, nhưng không ai nói tiếng nào.
Tuy nhà bọn họ giàu, tuy có thể bồi thường được, nhưng chắc chắn sẽ bị gia đình mắng chết.
Không chỉ bị mắng, còn sẽ gây thù với chủ nhân bình hoa, nhà họ Trần.
Tiêu Nhĩ Giai nhìn lướt qua là có thể xem rõ được suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Cô đi lên phía trước, nhìn xem thử.
“Sao lại bất cẩn như thế?”
Người cầm bình hoa lúc nãy đã khóc nấc lên.
“Tớ cũng không biết tại sao, lúc nãy giống như có ai đó đẩy tớ.”
“Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Cách duy nhất chỉ có thể là đền tiền, nhưng có lẽ nhà họ Trần sẽ không dễ dàng bỏ qua, nghe nói ông ấy đã bỏ rất nhiều công sức chỉ vì tìm cái bình hoa này.”
Người nọ nghe vậy, lại càng sốt ruột.
“Vậy, vậy phải làm sao đây.”
Tiêu Nhĩ Giai giả vờ suy nghĩ một lúc, nói: “Tớ có một cách, ai là người sửa cái bình hoa này, vậy để cô ấy sửa lại lần nữa là được, dù sao cũng là chuyện thuận tay mà làm thôi.”
“Nhưng mà sao cô ấy chịu giúp tớ được…”
“Ngốc, ý của tớ là chúng ta đừng nói gì hết, ai biết là cậu làm chứ? Tớ chỉ có thể giúp cậu nhiêu đây, cậu muốn làm như thế nào thì tự cậu chọn.”
Người nọ nhìn xung quanh, cắn răng, vội vàng nhặt mấy mảnh vụn lên, bỏ lại vào hộp.
Làm xong mọi chuyện, tất cả đều lặng lẽ ra khỏi phòng học, khóa cửa lại lần nữa, chuẩn bị rời đi.
Cô kéo tay Tiêu Nhĩ Giai, hơi lo lắng hỏi
“Cậu, cậu sẽ không nói cho cô ấy đúng không?”
Tiêu Nhĩ Giai vô cùng tốt bụng lắc đầu.
“Yên tâm, tớ không nói.”
Đối phương lập tức thở phào nhẹ nhõm.