CHƯƠNG 290
An Diệc Diệp cúi đầu, đang vô cùng tập trung mà hoàn thành phần dính hợp cuối cùng.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện.
“Chấn Sơ, sao anh lại đến đây? Không lẽ là cố ý đến đón em sao?” Vừa nghe thấy tiếng nói này, An Diệc Diệp dừng động tác lại.
Giọng nói này không phải là của Tiêu Nhĩ Giai sao? Hơn nữa cô gọi Chấn Sơ… không lẽ Khúc Chấn Sơ đến? Cô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vách tường, đột nhiên phát hiện bây giờ đã sắp bảy giờ tối! Chẳng trách lúc nãy cô cảm thấy ánh sáng có hơi tối đi.
An Diệc Diệp vội vàng dọn dẹp mọi thứ, mở cửa.
Đối diện, lập tức nhìn thấy Khúc Chấn Sơ và Tiêu Nhĩ Giai đang đứng bên ngoài.
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, áo vest bên ngoài đã bị cởi ra, tùy ý khoác trên cánh tay.
Xem ra đã đứng ở đây được một lúc.
Tiêu Nhĩ Giai nở nụ cười quyến rũ, đứng ở đối diện cô.
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn cô ta.
“Sao hai người lại…”
Lúc cô vừa mới mở cửa bước ra ngoài, Khúc Chấn Sơ cũng đã quay đầu nhìn qua.
Thấy An Diệc Diệp, nhíu mày lại, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Lúc trươc tôi đã nói gì?”
An Diệc Diệp sửng sốt, thành thật nói: “Ngoan ngoãn về nhà ăn cơm… Anh đợi ở đây bao lâu rồi rồi?”
“Không lâu lắm.” Anh tùy ý nói.
Thật ra ngay lúc vừa rời khỏi công ty, Khúc Chấn Sơ đã gọi điện về lâu đài cô trước, biết An Diệc Diệp vẫn chưa về, lập tức chạy thẳng đến Nhu Tinh.
Vốn là định bắt cô về nghỉ ngơi, nhưng anh vừa đến đây, từ ngoài cửa sổ nhìn thấy người đang vô cùng tập trung làm việc, lập tức vứt bỏ ý định này.
Mà lại đứng ở cửa, chờ An Diệc Diệp làm xong.
Nhưng mà còn chưa đợi An Diệc Diệp hoàn thành, Tiêu Nhĩ Giai đã đến.
Anh suýt chút nữa đã quên mất mấy ngày trước Tiêu Nhĩ Giai cũng đã nhập học ở Nhu tinh.
Hơn nữa vừa khéo còn cùng lớp với lớp cũ của An Diệc Diệp.
Nếu không phải anh hành động nhanh chóng, chuyển cô ra ngoài trước, có lẽ đã phải gặp nhau.
Tiêu Nhĩ Giai thấy hai người đều không đặt lực chú ý lên người cô ta, lập tức có hơi bực bội.
Cô quay đầu nhìn về phía phòng học An Diệc Diệp vừa mới bước ra, nhìn thấy phòng học cũ kỹ kia, hơi bắt bẻ nhíu mày lại.
“Chị chuyển đến nơi này học sao? Em còn nói vì sao trong khoảng thời gian này không gặp được chị.” Vốn cô ta đã tính toán, vào trường học rồi sẽ len lén dạy An Diệc Diệp một bài học mà không để cho Khúc Chấn Sơ phát hiện ra, nhưng không ngờ cô ta vừa đến, đối phương cũng đã chạy mất.
Không ngờ lại đang trốn ở chỗ này.
Cô lại liếc nhìn lần nữa, nơi này là khu phòng học cũ, rất ít người qua lại.
Ý thức được điểm này, cô vừa lòng cười cười.
“Nếu mọi người đều đã đến.” Cô ta lập tức bước thẳng lên, duỗi tay định kéo Khúc Chấn Sơ: “Chấn Sơ, anh đưa người ta về nhà nha.”
Khúc Chấn Sơ nhíu chặt hàng mày rậm, lúc cô ta bước đến, anh cũng nhanh chóng lui ra sau, tránh đi động tác của cô.
CHƯƠNG 290
An Diệc Diệp cúi đầu, đang vô cùng tập trung mà hoàn thành phần dính hợp cuối cùng.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện.
“Chấn Sơ, sao anh lại đến đây? Không lẽ là cố ý đến đón em sao?” Vừa nghe thấy tiếng nói này, An Diệc Diệp dừng động tác lại.
Giọng nói này không phải là của Tiêu Nhĩ Giai sao? Hơn nữa cô gọi Chấn Sơ… không lẽ Khúc Chấn Sơ đến? Cô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua vách tường, đột nhiên phát hiện bây giờ đã sắp bảy giờ tối! Chẳng trách lúc nãy cô cảm thấy ánh sáng có hơi tối đi.
An Diệc Diệp vội vàng dọn dẹp mọi thứ, mở cửa.
Đối diện, lập tức nhìn thấy Khúc Chấn Sơ và Tiêu Nhĩ Giai đang đứng bên ngoài.
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, áo vest bên ngoài đã bị cởi ra, tùy ý khoác trên cánh tay.
Xem ra đã đứng ở đây được một lúc.
Tiêu Nhĩ Giai nở nụ cười quyến rũ, đứng ở đối diện cô.
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn cô ta.
“Sao hai người lại…”
Lúc cô vừa mới mở cửa bước ra ngoài, Khúc Chấn Sơ cũng đã quay đầu nhìn qua.
Thấy An Diệc Diệp, nhíu mày lại, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Lúc trươc tôi đã nói gì?”
An Diệc Diệp sửng sốt, thành thật nói: “Ngoan ngoãn về nhà ăn cơm… Anh đợi ở đây bao lâu rồi rồi?”
“Không lâu lắm.” Anh tùy ý nói.
Thật ra ngay lúc vừa rời khỏi công ty, Khúc Chấn Sơ đã gọi điện về lâu đài cô trước, biết An Diệc Diệp vẫn chưa về, lập tức chạy thẳng đến Nhu Tinh.
Vốn là định bắt cô về nghỉ ngơi, nhưng anh vừa đến đây, từ ngoài cửa sổ nhìn thấy người đang vô cùng tập trung làm việc, lập tức vứt bỏ ý định này.
Mà lại đứng ở cửa, chờ An Diệc Diệp làm xong.
Nhưng mà còn chưa đợi An Diệc Diệp hoàn thành, Tiêu Nhĩ Giai đã đến.
Anh suýt chút nữa đã quên mất mấy ngày trước Tiêu Nhĩ Giai cũng đã nhập học ở Nhu tinh.
Hơn nữa vừa khéo còn cùng lớp với lớp cũ của An Diệc Diệp.
Nếu không phải anh hành động nhanh chóng, chuyển cô ra ngoài trước, có lẽ đã phải gặp nhau.
Tiêu Nhĩ Giai thấy hai người đều không đặt lực chú ý lên người cô ta, lập tức có hơi bực bội.
Cô quay đầu nhìn về phía phòng học An Diệc Diệp vừa mới bước ra, nhìn thấy phòng học cũ kỹ kia, hơi bắt bẻ nhíu mày lại.
“Chị chuyển đến nơi này học sao? Em còn nói vì sao trong khoảng thời gian này không gặp được chị.” Vốn cô ta đã tính toán, vào trường học rồi sẽ len lén dạy An Diệc Diệp một bài học mà không để cho Khúc Chấn Sơ phát hiện ra, nhưng không ngờ cô ta vừa đến, đối phương cũng đã chạy mất.
Không ngờ lại đang trốn ở chỗ này.
Cô lại liếc nhìn lần nữa, nơi này là khu phòng học cũ, rất ít người qua lại.
Ý thức được điểm này, cô vừa lòng cười cười.
“Nếu mọi người đều đã đến.” Cô ta lập tức bước thẳng lên, duỗi tay định kéo Khúc Chấn Sơ: “Chấn Sơ, anh đưa người ta về nhà nha.”
Khúc Chấn Sơ nhíu chặt hàng mày rậm, lúc cô ta bước đến, anh cũng nhanh chóng lui ra sau, tránh đi động tác của cô.