CHƯƠNG 29
“Tôi…” An Diệc Diệp mới vừa mới học nửa ngày, nhưng một chút mà học không xong.
Cô lặng lẽ nhìn về phía Khúc Chấn Sơ , thanh âm càng nhỏ hơn, giống như là phát ra nỉ non từ trong cổ họng.
“Tôi không biết…”
Khúc Chấn Sơ chậm rãi đi tới, dùng giọng trầm thấp chậm rãi mở miệng.
“Waltz, mặc dù là khiêu vũ giải trí, nhưng thật sự là điệu nhảy sớm nhất trong khiêu vũ, cũng là loại nhảy rất mạnh mẽ. Tốc độ nhảy không nhanh, dễ học, nhưng động tác đẹp đẽ, trữ tình, rất thích hợp cho người mới học.”
Vừa nói, anh đi tới trước mặt An Diệc Diệp rồi dừng lại, anh đưa tay ra.
An Diệc Diệp không nhúc nhích.
Tay Khúc Chấn Sơ thoáng tiến lên đưa tay ra mời.
“Cô còn đang chờ cái gì?”
“Anh muốn dạy tôi khiêu vũ?”
An Diệc Diệp không dám tin nhìn anh.
Trên mặt Khúc Chấn Sơ không có chút cảm xúc.
“Tôi chỉ không muốn thấy cô làm mất mặt nhà họ Khúc .”
Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng dừng ở trước mắt, dường như đang đợi người nắm lấy.
An Diệc Diệp không cử động.
Khúc Chấn Sơ đợi vài giây, không kiên nhẫn đưa tay ra kéo cô.
“Thời gian của tôi rất đáng quý.”
Anh cưỡng ép kéo An Diệc Diệp lại, một tay thuận thế đặt lên eo cô.
Cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận rõ ràng đường cong của eo nhỏ dưới tay.
Khúc Chấn Sơ hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua đỉnh đầu cô.
“Tôi nghĩ, tôi có thể tự học.”
An Diệc Diệp đẩy anh ra.
“Học?”
Khúc Chấn Sơ đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Nếu không phải Cô Tiêu không biết bất kỳ điệu nhảy khiêu cũ giao tiếp nào thì bây giờ chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian ở đây.”
Anh cúi đầu, dùng từ thế từ cao xuống nhìn cô.
An Diệc Diệp nhíu mày: “Anh thấy đây là lãng phí thời gian thì có thể không cần dạy tôi.”
“Vậy cô nghĩ, cô có thể học được trong vòng bốn tiếng?”
“Tôi…”
Trong mắt Khúc Chấn Sơ đầy sự khiêu khích, chắc chắn rằng cô sẽ không học được.
An Diệc Diệp chậm rãi cúi đầu, cô quả thực không học được.
Chỉ là vừa rồi, cô thấy trong đầu toàn là hồ nhão.
Cô có thể ôm đồ cổ nghiên cứu cả ngày, thậm chí dành thời gian mười ngày nửa tháng để phục chế văn vật.
CHƯƠNG 29
“Tôi…” An Diệc Diệp mới vừa mới học nửa ngày, nhưng một chút mà học không xong.
Cô lặng lẽ nhìn về phía Khúc Chấn Sơ , thanh âm càng nhỏ hơn, giống như là phát ra nỉ non từ trong cổ họng.
“Tôi không biết…”
Khúc Chấn Sơ chậm rãi đi tới, dùng giọng trầm thấp chậm rãi mở miệng.
“Waltz, mặc dù là khiêu vũ giải trí, nhưng thật sự là điệu nhảy sớm nhất trong khiêu vũ, cũng là loại nhảy rất mạnh mẽ. Tốc độ nhảy không nhanh, dễ học, nhưng động tác đẹp đẽ, trữ tình, rất thích hợp cho người mới học.”
Vừa nói, anh đi tới trước mặt An Diệc Diệp rồi dừng lại, anh đưa tay ra.
An Diệc Diệp không nhúc nhích.
Tay Khúc Chấn Sơ thoáng tiến lên đưa tay ra mời.
“Cô còn đang chờ cái gì?”
“Anh muốn dạy tôi khiêu vũ?”
An Diệc Diệp không dám tin nhìn anh.
Trên mặt Khúc Chấn Sơ không có chút cảm xúc.
“Tôi chỉ không muốn thấy cô làm mất mặt nhà họ Khúc .”
Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng dừng ở trước mắt, dường như đang đợi người nắm lấy.
An Diệc Diệp không cử động.
Khúc Chấn Sơ đợi vài giây, không kiên nhẫn đưa tay ra kéo cô.
“Thời gian của tôi rất đáng quý.”
Anh cưỡng ép kéo An Diệc Diệp lại, một tay thuận thế đặt lên eo cô.
Cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận rõ ràng đường cong của eo nhỏ dưới tay.
Khúc Chấn Sơ hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua đỉnh đầu cô.
“Tôi nghĩ, tôi có thể tự học.”
An Diệc Diệp đẩy anh ra.
“Học?”
Khúc Chấn Sơ đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Nếu không phải Cô Tiêu không biết bất kỳ điệu nhảy khiêu cũ giao tiếp nào thì bây giờ chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian ở đây.”
Anh cúi đầu, dùng từ thế từ cao xuống nhìn cô.
An Diệc Diệp nhíu mày: “Anh thấy đây là lãng phí thời gian thì có thể không cần dạy tôi.”
“Vậy cô nghĩ, cô có thể học được trong vòng bốn tiếng?”
“Tôi…”
Trong mắt Khúc Chấn Sơ đầy sự khiêu khích, chắc chắn rằng cô sẽ không học được.
An Diệc Diệp chậm rãi cúi đầu, cô quả thực không học được.
Chỉ là vừa rồi, cô thấy trong đầu toàn là hồ nhão.
Cô có thể ôm đồ cổ nghiên cứu cả ngày, thậm chí dành thời gian mười ngày nửa tháng để phục chế văn vật.