Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 273




CHƯƠNG 273

An Diệc Diệp nhíu mày.

Khúc Chấn Sơ đi tới bên cạnh, nhìn theo ánh mắt của cô.

“Sao thế?”

Cô vội hoàn hồn, lắc đầu

“Không có gì.”

Nhưng Khúc Chấn Sơ thấy người ở đằng xa lại nói: “Không phải chúng ta đã nhìn thấy người đó lúc ở Hải Nam sao?”

An Diệc Diệp kéo tay anh, vừa định đưa anh rời đi thì Tiêu Nhĩ Giai đã đi tới.

Rất rõ ràng cô ta đang đi về phía bọn họ.

Cô ta và Tiêu Hàm Tuyên đi thẳng tới trước mặt Tiêu Nhĩ Giai mới dừng lại.

An Diệc Diệp hơi lúng túng trước ánh mắt của cô ta.

Trước đó Tiêu Nhĩ Giai đã bảo An Diệc Diệp nhanh chóng rời khỏi Khúc Chấn Sơ nhưng tới bây giờ cô vẫn ở bên cạnh anh.

Cô ta nhìn An Diệc Diệp từ trên xuống dưới, ánh mắt vừa soi mói lại vừa bất mãn.

Cùng lúc đó Tiêu Hàm Tuyên kéo Tiêu Nhĩ Giai mỉm cười với Khúc Chấn Sơ.

“Chấn Sơ, đây là Tiêu Thanh Thanh em họ xa của Tiêu Nhĩ Giai. Trước kia con bé cứ muốn gặp con mãi.”

Ông ta mỉm cười nhìn An Diệc Diệp, ý tứ sâu xa nói: “Nhĩ Giai, lúc nhỏ con đã gặp con bé mấy lần rồi, không biết con còn nhớ không?”

An Diệc Diệp gượng cười khẽ gật đầu với Tiêu Nhĩ Giai.

“Xin chào.”

Tiêu Nhĩ Giai cười hờ hững nhìn An Diệc Diệp.

“Hai ngày trước tôi nghe nói chị có việc đi ra ngoài, cứ nghĩ lần này sẽ không gặp được chị. Không ngờ chị vẫn còn ở đây.”

An Diệc Diệp tránh ánh mắt của cô ta, không trả lời.

Khúc Chấn Sơ phát hiện giọng điệu khó chịu của cô ta, thoáng chau mày, giơ tay ôm eo An Diệc Diệp.

Tiêu Nhĩ Giai thấy vậy, đáy mắt lóe lên tia thù hận.

Nhưng chẳng mấy chốc cô ta lại mỉm cười.

“Anh Khúc, trước đây khi hai người kết hôn tôi không đến tham dự được, mong anh đừng để bụng.”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, luôn cảm thấy từ lúc người này xuất hiện đã luôn tỏ thái độ công kích An Diệc Diệp.

Khiến người khác cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Tuy bất mãn nhưng anh vẫn thờ ơ mở miệng.

“Lúc đó không chuẩn bị hôn lễ, nhưng lần sau cô có thể đến.”

Tiêu Nhĩ Giai nghe vậy, thoáng sững sờ.

“Ý của anh Khúc là…”

“Tôi muốn tổ chức lại hôn lễ với vợ tôi lần nữa.”

Anh siết chặt eo An Diệc Diệp, quay đầu cười với cô.

An Diệc Diệp sợ đến mức ngẩng phắt đầu nhìn anh.

Trước đó cô không hề biết Khúc Chấn Sơ có dự định này.

“Trước đó anh vẫn luôn không nói cho em biết…”

Khúc Chấn Sơ cười nhàn nhạt nói: “Muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em, bây giờ nói cũng không muộn.”

Nhưng An Diệc Diệp càng căng thẳng hơn, cô nhìn Tiêu Nhĩ Giai.

Quả nhiên thấy cô ta đang tức anh ách nhìn cô.

Tiêu Nhĩ Giai cắn răng, cố gượng cười.

“Vậy thì tốt quá.”

CHƯƠNG 273

An Diệc Diệp nhíu mày.

Khúc Chấn Sơ đi tới bên cạnh, nhìn theo ánh mắt của cô.

“Sao thế?”

Cô vội hoàn hồn, lắc đầu

“Không có gì.”

Nhưng Khúc Chấn Sơ thấy người ở đằng xa lại nói: “Không phải chúng ta đã nhìn thấy người đó lúc ở Hải Nam sao?”

An Diệc Diệp kéo tay anh, vừa định đưa anh rời đi thì Tiêu Nhĩ Giai đã đi tới.

Rất rõ ràng cô ta đang đi về phía bọn họ.

Cô ta và Tiêu Hàm Tuyên đi thẳng tới trước mặt Tiêu Nhĩ Giai mới dừng lại.

An Diệc Diệp hơi lúng túng trước ánh mắt của cô ta.

Trước đó Tiêu Nhĩ Giai đã bảo An Diệc Diệp nhanh chóng rời khỏi Khúc Chấn Sơ nhưng tới bây giờ cô vẫn ở bên cạnh anh.

Cô ta nhìn An Diệc Diệp từ trên xuống dưới, ánh mắt vừa soi mói lại vừa bất mãn.

Cùng lúc đó Tiêu Hàm Tuyên kéo Tiêu Nhĩ Giai mỉm cười với Khúc Chấn Sơ.

“Chấn Sơ, đây là Tiêu Thanh Thanh em họ xa của Tiêu Nhĩ Giai. Trước kia con bé cứ muốn gặp con mãi.”

Ông ta mỉm cười nhìn An Diệc Diệp, ý tứ sâu xa nói: “Nhĩ Giai, lúc nhỏ con đã gặp con bé mấy lần rồi, không biết con còn nhớ không?”

An Diệc Diệp gượng cười khẽ gật đầu với Tiêu Nhĩ Giai.

“Xin chào.”

Tiêu Nhĩ Giai cười hờ hững nhìn An Diệc Diệp.

“Hai ngày trước tôi nghe nói chị có việc đi ra ngoài, cứ nghĩ lần này sẽ không gặp được chị. Không ngờ chị vẫn còn ở đây.”

An Diệc Diệp tránh ánh mắt của cô ta, không trả lời.

Khúc Chấn Sơ phát hiện giọng điệu khó chịu của cô ta, thoáng chau mày, giơ tay ôm eo An Diệc Diệp.

Tiêu Nhĩ Giai thấy vậy, đáy mắt lóe lên tia thù hận.

Nhưng chẳng mấy chốc cô ta lại mỉm cười.

“Anh Khúc, trước đây khi hai người kết hôn tôi không đến tham dự được, mong anh đừng để bụng.”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, luôn cảm thấy từ lúc người này xuất hiện đã luôn tỏ thái độ công kích An Diệc Diệp.

Khiến người khác cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Tuy bất mãn nhưng anh vẫn thờ ơ mở miệng.

“Lúc đó không chuẩn bị hôn lễ, nhưng lần sau cô có thể đến.”

Tiêu Nhĩ Giai nghe vậy, thoáng sững sờ.

“Ý của anh Khúc là…”

“Tôi muốn tổ chức lại hôn lễ với vợ tôi lần nữa.”

Anh siết chặt eo An Diệc Diệp, quay đầu cười với cô.

An Diệc Diệp sợ đến mức ngẩng phắt đầu nhìn anh.

Trước đó cô không hề biết Khúc Chấn Sơ có dự định này.

“Trước đó anh vẫn luôn không nói cho em biết…”

Khúc Chấn Sơ cười nhàn nhạt nói: “Muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em, bây giờ nói cũng không muộn.”

Nhưng An Diệc Diệp càng căng thẳng hơn, cô nhìn Tiêu Nhĩ Giai.

Quả nhiên thấy cô ta đang tức anh ách nhìn cô.

Tiêu Nhĩ Giai cắn răng, cố gượng cười.

“Vậy thì tốt quá.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.