CHƯƠNG 269
Anh ta nói được một nửa thì bỗng sửa lại tên đã đến bên miệng: “Mà để cô ấy bị người khác chỉ trích.”
Khúc Chấn Sơ bỗng ngẩng đầu, ánh mắt càng sắc bén hơn trước.
“Vậy tôi hỏi cậu, giờ cậu lấy thân phận gì mà đưa ra yêu cầu này với tôi?”
“Tôi là bạn cô ấy.”
Khúc Chấn Sơ dứng dậy, đi tới chỗ An Diệc Diệp.
“Sao tôi không nhớ Nhĩ Giai có một người bạn như cậu từ lúc nào?”
Mai Ấn Cầm im lặng, thầm cắn chặt môi.
Khúc Chấn Sơ nói tiếp: “Scandal nổ ra từ chỗ của cậu, là fan của cậu gây ra sóng gió, nếu cậu không gặp mặt cô ấy, thì làm gì có chuyện hôm nay?”
Anh đi tới bên An Diệc Diệp, rồi vươn tay ôm eo cô, tuyên bố quyền chiếm hữu của mình.
An Diệc Diệp kéo áo anh, bảo anh đừng nói nữa.
Khúc Chấn Sơ kéo cô vào lòng, để người cô dán sát vào mình.
Rồi anh vươn tay, vén tóc cho An Diệc Diệp.
Mai Ấn Cầm vừa liếc mắt đã nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, cả người anh cứng đờ, siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Khúc Chấn Sơ vuốt ve dấu hôn trên cổ An Diệc Diệp, rồi nghiêng đầu nhìn Mai Ấn Cầm.
“Đừng để chuyện này xảy ra lần thứ hai.”
Mai Ấn Cầm nhìn chằm chằm An Diệc Diệp một lúc, rồi hít sâu một hơi.
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đừng vì chuyện này mà làm khó cô ấy, rồi canh chừng cẩn thận Khúc Diên Nghị, đừng để cô ấy bị tổn thương nữa.”
“Đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt cho vợ tôi.”
Mai Ấn Cầm chẳng muốn nói chuyện với Khúc Chấn Sơ nữa, mà nói với An Diệc Diệp: “Chuyện lần này là do tôi, nên tôi sẽ đứng ra giải quyết.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy câu này thì nhất thời nhíu mày.
“Tôi không sao.” An Diệc Diệp nói: “Dù gì tôi cũng hiếm khi lên mạng, nên chẳng đọc được.”
Đợi Mai Ấn Cầm đi rồi, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa giãn lông mày.
Rồi anh gọi Chiết Lam vào văn phòng.
“Hiện tại có mấy công ty đưa tin về scandal của Mai Ấn Cầm?”
Chiết Lam vội đáp: “Lúc trước có tổng cộng năm công ty, nhưng hôm nay đã có thêm hai công ty nữa, chúng ta vẫn đang đè xuống theo kế hoạch, nhưng cần phải đợi…”
“Đừng đợi nữa.”
Khúc Chấn Sơ ngắt lời anh ta ngay.
“Cậu đi liệt kê mấy công ty truyền thông có liên quan, rồi nói cho họ biết một là xóa tin tức, hai là xóa sau khi bị thu mua, để họ tự chọn.”
Chiết Lam sửng sốt.
“Vâng.”
Không biết lúc nãy Mai Ấn Cầm đã vào trong nói gì, tại sao lại khiến Khúc Chấn Sơ nổi giận như vậy?
Khúc Chấn Sơ nhíu mày không vui.
Mai Ấn Cầm có thể làm được chuyện này, thì anh cũng có thể.
Dưới sự chèn ép của cả Công ty Điện ảnh Hoàn Thái và tập đoàn M.I, chưa tới hai ngày toàn bộ tin tức về Mai Ấn Cầm và An Diệc Diệp đều bị xóa bỏ.
An Diệc Diệp dần thích nghi với công việc của mình, luôn ra vào công ty cùng Khúc Chấn Sơ.
Hầu như mọi người đều nhanh chóng biết được thân phận của cô.
Trong văn phòng của Khúc Chấn Sơ trên tầng cao nhất tòa nhà M.I, đồ đạc của An Diệc Diệp ngày càng nhiều.
CHƯƠNG 269
Anh ta nói được một nửa thì bỗng sửa lại tên đã đến bên miệng: “Mà để cô ấy bị người khác chỉ trích.”
Khúc Chấn Sơ bỗng ngẩng đầu, ánh mắt càng sắc bén hơn trước.
“Vậy tôi hỏi cậu, giờ cậu lấy thân phận gì mà đưa ra yêu cầu này với tôi?”
“Tôi là bạn cô ấy.”
Khúc Chấn Sơ dứng dậy, đi tới chỗ An Diệc Diệp.
“Sao tôi không nhớ Nhĩ Giai có một người bạn như cậu từ lúc nào?”
Mai Ấn Cầm im lặng, thầm cắn chặt môi.
Khúc Chấn Sơ nói tiếp: “Scandal nổ ra từ chỗ của cậu, là fan của cậu gây ra sóng gió, nếu cậu không gặp mặt cô ấy, thì làm gì có chuyện hôm nay?”
Anh đi tới bên An Diệc Diệp, rồi vươn tay ôm eo cô, tuyên bố quyền chiếm hữu của mình.
An Diệc Diệp kéo áo anh, bảo anh đừng nói nữa.
Khúc Chấn Sơ kéo cô vào lòng, để người cô dán sát vào mình.
Rồi anh vươn tay, vén tóc cho An Diệc Diệp.
Mai Ấn Cầm vừa liếc mắt đã nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, cả người anh cứng đờ, siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Khúc Chấn Sơ vuốt ve dấu hôn trên cổ An Diệc Diệp, rồi nghiêng đầu nhìn Mai Ấn Cầm.
“Đừng để chuyện này xảy ra lần thứ hai.”
Mai Ấn Cầm nhìn chằm chằm An Diệc Diệp một lúc, rồi hít sâu một hơi.
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đừng vì chuyện này mà làm khó cô ấy, rồi canh chừng cẩn thận Khúc Diên Nghị, đừng để cô ấy bị tổn thương nữa.”
“Đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt cho vợ tôi.”
Mai Ấn Cầm chẳng muốn nói chuyện với Khúc Chấn Sơ nữa, mà nói với An Diệc Diệp: “Chuyện lần này là do tôi, nên tôi sẽ đứng ra giải quyết.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy câu này thì nhất thời nhíu mày.
“Tôi không sao.” An Diệc Diệp nói: “Dù gì tôi cũng hiếm khi lên mạng, nên chẳng đọc được.”
Đợi Mai Ấn Cầm đi rồi, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa giãn lông mày.
Rồi anh gọi Chiết Lam vào văn phòng.
“Hiện tại có mấy công ty đưa tin về scandal của Mai Ấn Cầm?”
Chiết Lam vội đáp: “Lúc trước có tổng cộng năm công ty, nhưng hôm nay đã có thêm hai công ty nữa, chúng ta vẫn đang đè xuống theo kế hoạch, nhưng cần phải đợi…”
“Đừng đợi nữa.”
Khúc Chấn Sơ ngắt lời anh ta ngay.
“Cậu đi liệt kê mấy công ty truyền thông có liên quan, rồi nói cho họ biết một là xóa tin tức, hai là xóa sau khi bị thu mua, để họ tự chọn.”
Chiết Lam sửng sốt.
“Vâng.”
Không biết lúc nãy Mai Ấn Cầm đã vào trong nói gì, tại sao lại khiến Khúc Chấn Sơ nổi giận như vậy?
Khúc Chấn Sơ nhíu mày không vui.
Mai Ấn Cầm có thể làm được chuyện này, thì anh cũng có thể.
Dưới sự chèn ép của cả Công ty Điện ảnh Hoàn Thái và tập đoàn M.I, chưa tới hai ngày toàn bộ tin tức về Mai Ấn Cầm và An Diệc Diệp đều bị xóa bỏ.
An Diệc Diệp dần thích nghi với công việc của mình, luôn ra vào công ty cùng Khúc Chấn Sơ.
Hầu như mọi người đều nhanh chóng biết được thân phận của cô.
Trong văn phòng của Khúc Chấn Sơ trên tầng cao nhất tòa nhà M.I, đồ đạc của An Diệc Diệp ngày càng nhiều.