CHƯƠNG 264
Dòng họ Nguyễn có cơ nghiệp vững chắc, vừa quyết đoán vừa khó lường, đồng thời họ cũng rất khiêm nhường.
Dòng họ cuối cùng là…
“Cậu Mai.”
Đang nghĩ ngợi thì bà Nguyễn bình thản cất giọng cắt ngang dòng suy nghĩ của Mai Ấn Cầm.
Anh ta vội vàng ngẩng đầu nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt người kia.
“Bà Nguyễn muốn hỏi thêm điều gì?”
Bà Nguyễn gật nhẹ đầu, tuy ánh mắt ôn hòa nhưng khí thế lại áp đảo.
“Tôi nghe nói trước kia cậu từng sống ở cô nhi viện một thời gian?”
Mai Ấn Cầm nghi hoặc gật đầu.
Bà Nguyễn mỉm cười rồi chậm rãi nói: “Nói vậy tức là cậu từng ở cô nhi viện Thần Hi sao?”
Ngày hôm sau, An Diệc Diệp liền đi theo Khúc Chấn Sơ đến công ty.
Toà nhà của tập đoàn M.I là một nơi rất hiện đại và độc lạ, nó sừng sững giữa khu vực sầm uất của trung tâm thành phố.
Vì scandal trước đó với Mai Ấn Cầm mà khi An Diệc Diệp đi vào, không ít người nhận ra cô.
Vừa nhìn thấy cô, tất cả họ đều giật mình mở to hai mắt.
Mọi người trong đoàn đều biết Khúc Chấn Sơ không phải người dễ chọc, nếu sơ suất trong công việc sẽ bị mắng đến chết.
Lúc đọc được tin bế bối ấy, họ còn tưởng rằng An Diệc Diệp chết chắc rồi.
Làm gì có người đàn ông nào chấp nhận được những chuyện như vậy chứ?
Nói chi đến một người hung hãn, có thù tất báo như Khúc Chấn Sơ chứ.
Nhưng đúng lúc mọi người đang chờ xem An Diệc Diệp bị đuổi ra khỏi nhà thì ngày hôm sau, Khúc Chấn Sơ lại đưa theo cô nghênh ngang đến đây làm việc.
An Diệc Diệp mặc bộ vest đen do Khúc Chấn Sơ sai người mua về gấp.
Vì yêu cầu váy phải dài dưới đầu gối mà không biết quản gia đã phải tìm biết bao nhiêu cửa hàng mới thấy và toàn bộ đều được mua lại hết.
Mái tóc xoăn của cô được chải phồng lên rồi búi thành một búi sau đầu, khuôn mặt thanh tú không chút son phấn, tò mò liên tục nhìn xung quanh.
Khúc Chấn Sơ đang đi thì phát hiện cô lẽo đẽo theo sau như người hầu liền dừng lại.
“Đi bên cạnh anh đây này.”
Anh kéo An Diệc Diệp lại: “Đừng có để lạc.”
Chiết Lam ở một bên đẩy kính trên mặt, làm như chẳng thấy gì.
Công ty lớn như vậy mà lạc được sao?
Tuy nhiên, Khúc Chấn Sơ dường như không nhận thấy hành vi của mình có gì bất thường cả, anh còn đưa tay túm đuôi tóc của An Diệc Diệp ra sau đầu.
Chiết Lam nhìn không chớp mắt, nhưng anh ta thề rằng mình có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động của một đám người đang há hốc miệng xung quanh mình.
So với biểu hiện như vừa mới nuốt chửng vài con ruồi trên khuôn mặt của những nhân viên xung quanh mình thì anh ta thân là một trợ lý đặc biệt xuất sắc và hoàn hảo thì anh ta đã bật chế độ chắt lọc tự động, những điều không nên nghe thì anh ta sẽ không nghe.
Da mặt của sếp Khúc dày hơn cả tường thành và anh ta cũng có thể dày theo để phối hợp với sếp mình.
Tuy nhiên An Diệc Diệp không thể so với hai người bọn họ, chỉ biết ngượng ngùng tránh né.
“Nhanh đi thôi.”
Khúc Chấn Sơ bình tĩnh giở cổ áo của cô lên và liếc nhìn dấu hôn trên cổ An Diệc Diệp, khóe miệng nhếch lên.
CHƯƠNG 264
Dòng họ Nguyễn có cơ nghiệp vững chắc, vừa quyết đoán vừa khó lường, đồng thời họ cũng rất khiêm nhường.
Dòng họ cuối cùng là…
“Cậu Mai.”
Đang nghĩ ngợi thì bà Nguyễn bình thản cất giọng cắt ngang dòng suy nghĩ của Mai Ấn Cầm.
Anh ta vội vàng ngẩng đầu nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt người kia.
“Bà Nguyễn muốn hỏi thêm điều gì?”
Bà Nguyễn gật nhẹ đầu, tuy ánh mắt ôn hòa nhưng khí thế lại áp đảo.
“Tôi nghe nói trước kia cậu từng sống ở cô nhi viện một thời gian?”
Mai Ấn Cầm nghi hoặc gật đầu.
Bà Nguyễn mỉm cười rồi chậm rãi nói: “Nói vậy tức là cậu từng ở cô nhi viện Thần Hi sao?”
Ngày hôm sau, An Diệc Diệp liền đi theo Khúc Chấn Sơ đến công ty.
Toà nhà của tập đoàn M.I là một nơi rất hiện đại và độc lạ, nó sừng sững giữa khu vực sầm uất của trung tâm thành phố.
Vì scandal trước đó với Mai Ấn Cầm mà khi An Diệc Diệp đi vào, không ít người nhận ra cô.
Vừa nhìn thấy cô, tất cả họ đều giật mình mở to hai mắt.
Mọi người trong đoàn đều biết Khúc Chấn Sơ không phải người dễ chọc, nếu sơ suất trong công việc sẽ bị mắng đến chết.
Lúc đọc được tin bế bối ấy, họ còn tưởng rằng An Diệc Diệp chết chắc rồi.
Làm gì có người đàn ông nào chấp nhận được những chuyện như vậy chứ?
Nói chi đến một người hung hãn, có thù tất báo như Khúc Chấn Sơ chứ.
Nhưng đúng lúc mọi người đang chờ xem An Diệc Diệp bị đuổi ra khỏi nhà thì ngày hôm sau, Khúc Chấn Sơ lại đưa theo cô nghênh ngang đến đây làm việc.
An Diệc Diệp mặc bộ vest đen do Khúc Chấn Sơ sai người mua về gấp.
Vì yêu cầu váy phải dài dưới đầu gối mà không biết quản gia đã phải tìm biết bao nhiêu cửa hàng mới thấy và toàn bộ đều được mua lại hết.
Mái tóc xoăn của cô được chải phồng lên rồi búi thành một búi sau đầu, khuôn mặt thanh tú không chút son phấn, tò mò liên tục nhìn xung quanh.
Khúc Chấn Sơ đang đi thì phát hiện cô lẽo đẽo theo sau như người hầu liền dừng lại.
“Đi bên cạnh anh đây này.”
Anh kéo An Diệc Diệp lại: “Đừng có để lạc.”
Chiết Lam ở một bên đẩy kính trên mặt, làm như chẳng thấy gì.
Công ty lớn như vậy mà lạc được sao?
Tuy nhiên, Khúc Chấn Sơ dường như không nhận thấy hành vi của mình có gì bất thường cả, anh còn đưa tay túm đuôi tóc của An Diệc Diệp ra sau đầu.
Chiết Lam nhìn không chớp mắt, nhưng anh ta thề rằng mình có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động của một đám người đang há hốc miệng xung quanh mình.
So với biểu hiện như vừa mới nuốt chửng vài con ruồi trên khuôn mặt của những nhân viên xung quanh mình thì anh ta thân là một trợ lý đặc biệt xuất sắc và hoàn hảo thì anh ta đã bật chế độ chắt lọc tự động, những điều không nên nghe thì anh ta sẽ không nghe.
Da mặt của sếp Khúc dày hơn cả tường thành và anh ta cũng có thể dày theo để phối hợp với sếp mình.
Tuy nhiên An Diệc Diệp không thể so với hai người bọn họ, chỉ biết ngượng ngùng tránh né.
“Nhanh đi thôi.”
Khúc Chấn Sơ bình tĩnh giở cổ áo của cô lên và liếc nhìn dấu hôn trên cổ An Diệc Diệp, khóe miệng nhếch lên.