Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 260




CHƯƠNG 260

Đó là bài báo đã đăng scandal của An Diệc Diệp cùng Mai Ấn Cầm!

Anh hơi cúi đầu, như thể đang đọc rất chăm chú.

Khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không thể nhìn thấy biểu cảm.

An Diệc Diệp có chút bối rối, tiến lên hai bước.

“Khúc Chấn Sơ…”

Cô vừa lên tiếng, Khúc Chấn Sơ liền ngẩng đầu lên.

“Ngày hôm đó chẳng phải em đã nói là sẽ đi shopping gần đây sao?”

An Diệc Diệp thầm rùng mình, vội vàng gật đầu.

“Em… Em đã đi dạo gần đó và gặp được Mai Ấn Cầm nên đã cùng đi uống cà phê.”

Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu nhìn cô.

An Diệc Diệp hơi sốt ruột.

“Anh ấy và em thực sự chỉ uống cà phê có năm phút thôi,”

“Khúc Chấn Sơ?”

Thấy anh nãy giờ không nói gì, An Diệc Diệp lại gọi một tiếng.

Khúc Chấn Sơ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười.

“Em lo lắng gì chứ? Anh tin em mà.”

Nói xong, anh đặt tờ báo xuống rồi tiến lại gần cô.

An Diệc Diệp thở dài một hơi.

Khúc Chấn Sơ thản nhiên mỉm cười rồi giữ chặt An Diệc Diệp.

“Nhưng em như vậy là không ngoan, phải bị phạt.”

An Diệc Diệp giật mình, hai mắt trợn to, trong tiềm thức cô cảm thấy Khúc Chấn Sơ sẽ lại nhốt mình vào phòng tối.

Chỉ nghĩ đến đó thôi là sắc mặt của cô đã trắng bệch rồi.

Khúc Chấn Sơ chỉ liếc một cái liền biết trong đầu cô đang nghĩ gì

“Bây giờ biết sợ rồi à?”

Anh cười rộ lên, nói: “Vẫn còn một thời gian nữa trước khi em bắt đầu nhập học. Vừa hay anh cũng đang thiếu một trợ lý. Em hãy đến công ty đi.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh.

“Nếu không vậy thì em nghĩ là anh sẽ làm gì? Đánh không được mắng không xong, anh cũng hết cách với em nên chỉ có thể để em trong tầm mắt mà quan sát thôi.”

“Có điều…”

Khúc Chấn Sơ đang giải thích thì chuyển chủ đề nói: “Anh nghĩ mình cần phải đóng dấu em để mọi người đều biết rằng em đã là hoa có chủ.”

Nói xong, anh chầm chậm tiến lại gần An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp hơi lùi về phía sau, trực tiếp dựa vào giá sách sau lưng.

“Đóng dấu gì…”

Cô giật mình hỏi, ánh mắt có phần dữ tợn của Khúc Chấn Sợ khiến cô căng thẳng.

Khúc Chấn Sơ nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của cô thì chỉ cong môi mỉm cười.

“Đừng động đậy.”

Anh nắm lấy tay An Diệc Diệp ấn lên giá sách rồi ép sát vào người cô, vây cô giữa hai cánh tay anh và giá sách.

Khúc Chấn Sơ cúi đầu hôn lướt lên môi cô như chuồn chuồn điểm nước rồi đẩy ra ngay lập tức…

“Anh…”

An Diệc Diệp vừa mới mở miệng, Khúc Chấn Sơ liền đột ngột cúi đầu xuống cổ cô hôn mạnh lên xương quai xanh của An Diệc Diệp và mút chặt.

Cảm giác nhột nhạt kèm theo cảm giác ngứa ran truyền đến trong nháy mắt khiến cô run rẩy không kiểm soát được.

Khúc Chấn Sơ đè cô thật chặt, không cho cô giãy giụa một chút nào rồi cắn thật mạnh.

CHƯƠNG 260

Đó là bài báo đã đăng scandal của An Diệc Diệp cùng Mai Ấn Cầm!

Anh hơi cúi đầu, như thể đang đọc rất chăm chú.

Khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không thể nhìn thấy biểu cảm.

An Diệc Diệp có chút bối rối, tiến lên hai bước.

“Khúc Chấn Sơ…”

Cô vừa lên tiếng, Khúc Chấn Sơ liền ngẩng đầu lên.

“Ngày hôm đó chẳng phải em đã nói là sẽ đi shopping gần đây sao?”

An Diệc Diệp thầm rùng mình, vội vàng gật đầu.

“Em… Em đã đi dạo gần đó và gặp được Mai Ấn Cầm nên đã cùng đi uống cà phê.”

Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu nhìn cô.

An Diệc Diệp hơi sốt ruột.

“Anh ấy và em thực sự chỉ uống cà phê có năm phút thôi,”

“Khúc Chấn Sơ?”

Thấy anh nãy giờ không nói gì, An Diệc Diệp lại gọi một tiếng.

Khúc Chấn Sơ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười.

“Em lo lắng gì chứ? Anh tin em mà.”

Nói xong, anh đặt tờ báo xuống rồi tiến lại gần cô.

An Diệc Diệp thở dài một hơi.

Khúc Chấn Sơ thản nhiên mỉm cười rồi giữ chặt An Diệc Diệp.

“Nhưng em như vậy là không ngoan, phải bị phạt.”

An Diệc Diệp giật mình, hai mắt trợn to, trong tiềm thức cô cảm thấy Khúc Chấn Sơ sẽ lại nhốt mình vào phòng tối.

Chỉ nghĩ đến đó thôi là sắc mặt của cô đã trắng bệch rồi.

Khúc Chấn Sơ chỉ liếc một cái liền biết trong đầu cô đang nghĩ gì

“Bây giờ biết sợ rồi à?”

Anh cười rộ lên, nói: “Vẫn còn một thời gian nữa trước khi em bắt đầu nhập học. Vừa hay anh cũng đang thiếu một trợ lý. Em hãy đến công ty đi.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh.

“Nếu không vậy thì em nghĩ là anh sẽ làm gì? Đánh không được mắng không xong, anh cũng hết cách với em nên chỉ có thể để em trong tầm mắt mà quan sát thôi.”

“Có điều…”

Khúc Chấn Sơ đang giải thích thì chuyển chủ đề nói: “Anh nghĩ mình cần phải đóng dấu em để mọi người đều biết rằng em đã là hoa có chủ.”

Nói xong, anh chầm chậm tiến lại gần An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp hơi lùi về phía sau, trực tiếp dựa vào giá sách sau lưng.

“Đóng dấu gì…”

Cô giật mình hỏi, ánh mắt có phần dữ tợn của Khúc Chấn Sợ khiến cô căng thẳng.

Khúc Chấn Sơ nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của cô thì chỉ cong môi mỉm cười.

“Đừng động đậy.”

Anh nắm lấy tay An Diệc Diệp ấn lên giá sách rồi ép sát vào người cô, vây cô giữa hai cánh tay anh và giá sách.

Khúc Chấn Sơ cúi đầu hôn lướt lên môi cô như chuồn chuồn điểm nước rồi đẩy ra ngay lập tức…

“Anh…”

An Diệc Diệp vừa mới mở miệng, Khúc Chấn Sơ liền đột ngột cúi đầu xuống cổ cô hôn mạnh lên xương quai xanh của An Diệc Diệp và mút chặt.

Cảm giác nhột nhạt kèm theo cảm giác ngứa ran truyền đến trong nháy mắt khiến cô run rẩy không kiểm soát được.

Khúc Chấn Sơ đè cô thật chặt, không cho cô giãy giụa một chút nào rồi cắn thật mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.