Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 257




CHƯƠNG 257

Vì cô hoàn toàn không đáng tin tưởng.

An Diệc Diệp nắm chặt tay Khúc Chấn Sơ, muốn lên tiếng bảo anh đừng nói tiếp nữa.

Nhưng Khúc Chấn Sơ lại tiếp tục nói: “Khúc Kiều kết hôn sớm, vì sức khỏe của Thẩm Thanh Chiêu mà đến năm ba mươi lăm tuổi, ông ta vẫn chưa có con.”

“Vì gia đình Thẩm Thanh Chiêu có liên quan đến chính trị, Khúc Kiều không dám oán giận, nhưng suy nghĩ đến hương khói nhà họ Khúc, ba mẹ Khúc Kiều cũng chính là ông nội và bà nội của anh đã thương lượng với Thẩm Thanh Chiêu, cho phép Khúc Kiều ra ngoài tìm một…”

Nói đến đây, Khúc Chấn Sơ ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Một người sinh con.”

An Diệc Diệp ngồi thẳng người, không dám ngắt lời anh.

“Thẩm Thanh Chiêu cũng không phản đối, chỉ có một yêu cầu, đó chính là người phụ nữ này phải do bà ta chọn.”

“Chưa được mấy ngày, quả nhiên bà ta đã tìm được một người tới.”

Khúc Chấn Sơ khẽ thở dài một hơi.

“Năm đó mẹ anh rất trẻ, hai mươi tuổi, bà vốn ở một trấn nhỏ cách nơi này rất xa, bà là… em họ của Thẩm Thanh Chiêu.”

Nghe đến đây, An Diệc Diệp không khỏi trừng lớn mắt.

Cô từng nghĩ có lẽ Khúc Chấn Sơ không phải con của Thẩm Thanh Chiêu, nhưng không ngờ, mẹ anh lại là em họ của Thẩm Thanh Chiêu!

Xem ra Thẩm Thanh Chiêu chỉ đồng ý với đề nghị của nhà họ Khúc ngoài mặt, để giữ vững vị trí của mình, bà ta kéo cả em họ mình vào trong vũng bùn này.

Khúc Chấn Sơ như cảm nhận được sự kinh ngạc của An Diệc Diệp, anh nói tiếp.

“Lúc mới bắt đầu, mẹ anh chỉ là người giúp việc trong gia đình, bà không biết giao dịch giữa bọn họ. Cho đến buổi tối hôm đó, Thẩm Thanh Chiêu dìu Khúc Kiều đã say rượu vào phòng ngủ…”

Nói đến đây, anh dần siết chặt hai tay lại, vì dùng sức mà cơ bắp ở cánh tay cũng nổi lên, căng cứng.

“Sau đó mẹ anh muốn rời khỏi nhà họ Khúc, nhưng lại bị Thẩm Thanh Chiêu và Khúc Kiều nhốt lại… Ở trong căng phòng dưới tầng hầm không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, rất nhanh, bà đã có thai.”

“Khúc Chấn Sơ, anh đừng nói nữa…”

An Diệc Diệp nhấc tay lên, đặt lên mu bàn tay của Khúc Chấn Sơ.

Cho dù không nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn của Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ lại không muốn dừng lại.

“Khúc Kiều và Thẩm Thanh Chiêu rất vui, bọn họ cho người bọc hết những góc nhọn trong phòng lại, lắp thêm lan can lên cửa sổ, mọi đồ vật sắc nhọn đều bị đem đi, quả thực không ổn nữa thì trói người lên giường.”

Khúc Chấn Sơ chậm rãi nói: “Anh vừa được sinh ra đã bị đưa đi, anh vẫn luôn cho rằng Thẩm Thanh Chiêu chính là mẹ mình. Cho đến ba năm sau, Thẩm Thanh Chiêu mang thai, anh mới bị ném xuống căn phòng dưới tầng hầm đó, biết được chân tướng.”

An Diệc Diệp cúi đầu, ánh mắt ửng đỏ.

Cô muốn bảo Khúc Chấn Sơ dừng lại, đừng nói nữa, nhưng không thể nào lên tiếng được.

Khúc Chấn Sơ như không phát giác ra.

“Anh ở căn phòng dưới tầng hầm tám năm, sau đó, cuối cùng lương tâm của Khúc Kiều cũng trỗi dậy, thả anh và mẹ ra.”

Anh cười khẩy một tiếng, như vô cùng khinh thường.

Nhưng ngay sau đó, giọng điệu của Khúc Chấn Sơ lại trở nên bi thương hơn.

“Nhưng anh và mẹ ở bên ngoài một năm, hai ông bà cụ nhà họ Khúc lại tìm tới. Anh nhìn bọn họ, đích thân…”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, dừng lại, không nói tiếp nữa.

An Diệc Diệp như khó có thể chịu đựng được những khúc mắc đau đớn trong câu chuyện này, tầm nhìn của cô cũng bị nước mắt làm cho nhòe đi.

Khúc Chấn Sơ hít sâu một hơi, giọng nói dần trở nên bình tĩnh.

“Anh ở bên ngoài hai tháng thì bị Khúc Kiều lặng lẽ đưa về, giấu đi, mãi cho đến khi anh trưởng thành, lặng lẽ thành lập tập đoàn M.I, tích cóp đủ sức lực để đứng ngang với bọn họ.”

CHƯƠNG 257

Vì cô hoàn toàn không đáng tin tưởng.

An Diệc Diệp nắm chặt tay Khúc Chấn Sơ, muốn lên tiếng bảo anh đừng nói tiếp nữa.

Nhưng Khúc Chấn Sơ lại tiếp tục nói: “Khúc Kiều kết hôn sớm, vì sức khỏe của Thẩm Thanh Chiêu mà đến năm ba mươi lăm tuổi, ông ta vẫn chưa có con.”

“Vì gia đình Thẩm Thanh Chiêu có liên quan đến chính trị, Khúc Kiều không dám oán giận, nhưng suy nghĩ đến hương khói nhà họ Khúc, ba mẹ Khúc Kiều cũng chính là ông nội và bà nội của anh đã thương lượng với Thẩm Thanh Chiêu, cho phép Khúc Kiều ra ngoài tìm một…”

Nói đến đây, Khúc Chấn Sơ ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Một người sinh con.”

An Diệc Diệp ngồi thẳng người, không dám ngắt lời anh.

“Thẩm Thanh Chiêu cũng không phản đối, chỉ có một yêu cầu, đó chính là người phụ nữ này phải do bà ta chọn.”

“Chưa được mấy ngày, quả nhiên bà ta đã tìm được một người tới.”

Khúc Chấn Sơ khẽ thở dài một hơi.

“Năm đó mẹ anh rất trẻ, hai mươi tuổi, bà vốn ở một trấn nhỏ cách nơi này rất xa, bà là… em họ của Thẩm Thanh Chiêu.”

Nghe đến đây, An Diệc Diệp không khỏi trừng lớn mắt.

Cô từng nghĩ có lẽ Khúc Chấn Sơ không phải con của Thẩm Thanh Chiêu, nhưng không ngờ, mẹ anh lại là em họ của Thẩm Thanh Chiêu!

Xem ra Thẩm Thanh Chiêu chỉ đồng ý với đề nghị của nhà họ Khúc ngoài mặt, để giữ vững vị trí của mình, bà ta kéo cả em họ mình vào trong vũng bùn này.

Khúc Chấn Sơ như cảm nhận được sự kinh ngạc của An Diệc Diệp, anh nói tiếp.

“Lúc mới bắt đầu, mẹ anh chỉ là người giúp việc trong gia đình, bà không biết giao dịch giữa bọn họ. Cho đến buổi tối hôm đó, Thẩm Thanh Chiêu dìu Khúc Kiều đã say rượu vào phòng ngủ…”

Nói đến đây, anh dần siết chặt hai tay lại, vì dùng sức mà cơ bắp ở cánh tay cũng nổi lên, căng cứng.

“Sau đó mẹ anh muốn rời khỏi nhà họ Khúc, nhưng lại bị Thẩm Thanh Chiêu và Khúc Kiều nhốt lại… Ở trong căng phòng dưới tầng hầm không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, rất nhanh, bà đã có thai.”

“Khúc Chấn Sơ, anh đừng nói nữa…”

An Diệc Diệp nhấc tay lên, đặt lên mu bàn tay của Khúc Chấn Sơ.

Cho dù không nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn của Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ lại không muốn dừng lại.

“Khúc Kiều và Thẩm Thanh Chiêu rất vui, bọn họ cho người bọc hết những góc nhọn trong phòng lại, lắp thêm lan can lên cửa sổ, mọi đồ vật sắc nhọn đều bị đem đi, quả thực không ổn nữa thì trói người lên giường.”

Khúc Chấn Sơ chậm rãi nói: “Anh vừa được sinh ra đã bị đưa đi, anh vẫn luôn cho rằng Thẩm Thanh Chiêu chính là mẹ mình. Cho đến ba năm sau, Thẩm Thanh Chiêu mang thai, anh mới bị ném xuống căn phòng dưới tầng hầm đó, biết được chân tướng.”

An Diệc Diệp cúi đầu, ánh mắt ửng đỏ.

Cô muốn bảo Khúc Chấn Sơ dừng lại, đừng nói nữa, nhưng không thể nào lên tiếng được.

Khúc Chấn Sơ như không phát giác ra.

“Anh ở căn phòng dưới tầng hầm tám năm, sau đó, cuối cùng lương tâm của Khúc Kiều cũng trỗi dậy, thả anh và mẹ ra.”

Anh cười khẩy một tiếng, như vô cùng khinh thường.

Nhưng ngay sau đó, giọng điệu của Khúc Chấn Sơ lại trở nên bi thương hơn.

“Nhưng anh và mẹ ở bên ngoài một năm, hai ông bà cụ nhà họ Khúc lại tìm tới. Anh nhìn bọn họ, đích thân…”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, dừng lại, không nói tiếp nữa.

An Diệc Diệp như khó có thể chịu đựng được những khúc mắc đau đớn trong câu chuyện này, tầm nhìn của cô cũng bị nước mắt làm cho nhòe đi.

Khúc Chấn Sơ hít sâu một hơi, giọng nói dần trở nên bình tĩnh.

“Anh ở bên ngoài hai tháng thì bị Khúc Kiều lặng lẽ đưa về, giấu đi, mãi cho đến khi anh trưởng thành, lặng lẽ thành lập tập đoàn M.I, tích cóp đủ sức lực để đứng ngang với bọn họ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.