Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 255




CHƯƠNG 255

“Tôi vẫn luôn đợi cô trở về, nhưng bây giờ cô…”

Cô cúi đầu nhìn bụng Tiêu Nhĩ Giai.

Sắc mặt Tiêu Nhĩ Giai tối đi.

“Cái này cô không cần quan tâm, tôi tự có cách của mình.”

Nói xong, cô ta đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây.”

Nói xong, cô ta lại nhìn, giọng nói đầy vẻ uy hiếp.

“Tốt nhất là cô mau chóng rời đi đi.”

Tiêu Nhĩ Giai rời đi, An Diệc Diệp nhíu mày, một lúc lâu không nói gì.

Cô không thể hiểu nổi, Tiêu Hàm Tuyên sẽ đưa Tiêu Nhĩ Giai trở về như thế nào?

Với tính cách của Khúc Chấn Sơ, anh sẽ hoàn toàn không nghe theo, đến lúc đó anh sẽ chỉ phản ứng càng mạnh mẽ hơn thôi…

Huống chi, Tiêu Nhĩ Giai còn có con rồi…

Mai Ấn Cầm như nhìn ra nỗi lo trong ánh mắt cô.

Anh ta quay lại, nắm bàn tay đang đặt trên bàn của An Diệc Diệp.

“Đừng lo, cùng lắm đến lúc đó anh đưa em ra nước ngoài, Khúc Chấn Sơ sẽ không tìm thấy chúng ta đâu.”

An Diệc Diệp lại không lạc quan đến vậy, chậm rãi rút tay mình về.

“Nhưng… những đứa trẻ ở cô nhi viện phải làm sao?”

Mai Ấn Cầm nhìn tay mình, ánh mắt hiện lên sự thất vọng, nhưng rất nhanh đã bị giấu kín đi.

“Anh sẽ sắp xếp thật tốt cho chúng.”

An Diệc Diệp mấp máy môi, nhưng một lúc lâu cũng không thể nói gì.

Cô không tìm được bất cứ lí do gì để ở lại.

Một lúc sau, cuối cùng cô cũng gật đầu.

Mai Ấn Cầm nở một nụ cười tươi.

“Đi, anh đưa em về.”

Anh ta vừa đứng dậy, chợt có một ánh sáng chiếu rọi từ góc đường bên ngoài cửa sổ.

Là đèn flash của máy ảnh!

Lần này ra ngoài, anh ta có đội mũ và đeo khẩu trang, không ngờ vẫn bị phóng viên theo đuôi.

An Diệc Diệp thấy anh ta chợt bất động thì hỏi: “Sao vậy?”

Mai Ấn Cầm lắc đầu.

“Hình như có phóng viên, chúng ta mau đi thôi.”

Lúc An Diệc Diệp trở về Hán Thảo Hiên, vừa vào cửa đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đứng đó.

Sắc trời đã có hơi tối rồi, anh chỉ tùy ý đứng ở cửa nhưng lại có một cảm giác áp bức nặng nề.

“Ban nãy em đi đâu vậy?”

An Diệc Diệp không dám nhìn anh, lắc lắc đầu.

“Em thấy anh đang làm việc nên ra ngoài đi vòng quanh chút.”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô một lúc, khiến An Diệc Diệp càng căng thẳng hơn, có chút không biết phải làm thế nào.

Ánh mắt anh quá đỗi sắc bén, chỉ cần nhìn lướt qua đã khiến người ta cảm thấy bị anh nhìn thấu mọi thứ.

Khúc Chấn Sơ nhìn cô, đột nhiên bật cười, khí thế xung quanh chợt biến mất.

CHƯƠNG 255

“Tôi vẫn luôn đợi cô trở về, nhưng bây giờ cô…”

Cô cúi đầu nhìn bụng Tiêu Nhĩ Giai.

Sắc mặt Tiêu Nhĩ Giai tối đi.

“Cái này cô không cần quan tâm, tôi tự có cách của mình.”

Nói xong, cô ta đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây.”

Nói xong, cô ta lại nhìn, giọng nói đầy vẻ uy hiếp.

“Tốt nhất là cô mau chóng rời đi đi.”

Tiêu Nhĩ Giai rời đi, An Diệc Diệp nhíu mày, một lúc lâu không nói gì.

Cô không thể hiểu nổi, Tiêu Hàm Tuyên sẽ đưa Tiêu Nhĩ Giai trở về như thế nào?

Với tính cách của Khúc Chấn Sơ, anh sẽ hoàn toàn không nghe theo, đến lúc đó anh sẽ chỉ phản ứng càng mạnh mẽ hơn thôi…

Huống chi, Tiêu Nhĩ Giai còn có con rồi…

Mai Ấn Cầm như nhìn ra nỗi lo trong ánh mắt cô.

Anh ta quay lại, nắm bàn tay đang đặt trên bàn của An Diệc Diệp.

“Đừng lo, cùng lắm đến lúc đó anh đưa em ra nước ngoài, Khúc Chấn Sơ sẽ không tìm thấy chúng ta đâu.”

An Diệc Diệp lại không lạc quan đến vậy, chậm rãi rút tay mình về.

“Nhưng… những đứa trẻ ở cô nhi viện phải làm sao?”

Mai Ấn Cầm nhìn tay mình, ánh mắt hiện lên sự thất vọng, nhưng rất nhanh đã bị giấu kín đi.

“Anh sẽ sắp xếp thật tốt cho chúng.”

An Diệc Diệp mấp máy môi, nhưng một lúc lâu cũng không thể nói gì.

Cô không tìm được bất cứ lí do gì để ở lại.

Một lúc sau, cuối cùng cô cũng gật đầu.

Mai Ấn Cầm nở một nụ cười tươi.

“Đi, anh đưa em về.”

Anh ta vừa đứng dậy, chợt có một ánh sáng chiếu rọi từ góc đường bên ngoài cửa sổ.

Là đèn flash của máy ảnh!

Lần này ra ngoài, anh ta có đội mũ và đeo khẩu trang, không ngờ vẫn bị phóng viên theo đuôi.

An Diệc Diệp thấy anh ta chợt bất động thì hỏi: “Sao vậy?”

Mai Ấn Cầm lắc đầu.

“Hình như có phóng viên, chúng ta mau đi thôi.”

Lúc An Diệc Diệp trở về Hán Thảo Hiên, vừa vào cửa đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đứng đó.

Sắc trời đã có hơi tối rồi, anh chỉ tùy ý đứng ở cửa nhưng lại có một cảm giác áp bức nặng nề.

“Ban nãy em đi đâu vậy?”

An Diệc Diệp không dám nhìn anh, lắc lắc đầu.

“Em thấy anh đang làm việc nên ra ngoài đi vòng quanh chút.”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô một lúc, khiến An Diệc Diệp càng căng thẳng hơn, có chút không biết phải làm thế nào.

Ánh mắt anh quá đỗi sắc bén, chỉ cần nhìn lướt qua đã khiến người ta cảm thấy bị anh nhìn thấu mọi thứ.

Khúc Chấn Sơ nhìn cô, đột nhiên bật cười, khí thế xung quanh chợt biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.