Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 254




CHƯƠNG 254

Sao đến đây lại nghèo nàn đến vậy rồi?

Tiêu Nhĩ Giai không kiên nhẫn nhìn Phùng Tấn.

Từ ngày đầu tiên đến đây, cô ta đã hối hận rồi.

Bây giờ không dễ gì cơ hội mới tới, cô ta có thể về nhà rồi, nhưng trong bụng lại có một đứa bé…

Còn là một đứa con của chồng trước!

Phùng Tấn lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô ta.

“Đói không? Trở về ăn chút gì đó nhé?”

“Không đói!”

An Diệc Diệp tức giận hét lên: “Thứ đồ đó có đút cho lợn nó cũng không thèm.”

Phùng Tấn ngừng tay lại, cuối cùng cũng không nói gì.

“Vậy em muốn ăn gì, anh nấu cho em?”

“Không muốn ăn gì cả! Phùng Tấn, nếu anh thật sự đối xử tốt với em thì đừng có trốn trốn núp núp cả ngày nữa, không phải khi trước anh tài giỏi lắm sao?”

Phùng Tấn cười, nói: “Trước kia là trước kia, anh đã đồng ý với em rồi, sẽ không làm như vậy nữa.”

“Anh đúng thật là!”

Tiêu Nhĩ Giai nhìn anh ta, lẩm bẩm một câu: “Đồ vô dụng!”

Bàn tay cầm vô lăng của Phùng Tấn siết chặt lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi thả lỏng ra, lái xe rời đi.

Chẳng được mấy ngày, An Diệc Diệp đã nhân lúc Khúc Chấn Sơ mở cuộc họp từ xa mà lén chạy đi.

Trong một quán café hẻo lánh, ngồi ở góc trong cùng.

An Diệc Diệp đang quan sát Tiêu Nhĩ Giai trước mặt.

Cô ta đã thay một bộ đồ khác, nhưng vẫn rất giản dị như bộ đồ trước đó, thậm chí còn có chút cũ kĩ.

Tuy đã trang điểm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ tiều tụy của cô ta.

Quan trọng hơn là, bụng của cô ta thật sự nhô cao lên, ít nhất cũng đã khoảng năm tháng rồi.

An Diệc Diệp tính thời gian, như vậy xem ra, khí đó lúc cô ta bỏ kết hôn thì cũng đã mang thai rồi.

Khi xưa cô một mực muốn tìm Tiêu Nhĩ Giai trở về, bây giờ cô ta lại mang thai rồi?

Vậy thì sao mà trở về được?

Chẳng trách Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên muốn tìm người sinh con của Khúc Chấn Sơ…

Lúc An Diệc Diệp quan sát Tiêu Nhĩ Giai, đối phương đồng thời cũng quan sát cô.

Hai người lúc này ngồi cùng nhau nhưng lại khác biệt hoàn toàn, như thân phận của hai người họ bị tráo đổi cho nhau vậy.

Việc này khiến Tiêu Nhĩ Giai càng bức bối hơn.

“Cô chính là người thay tôi lấy Khúc Chấn Sơ?”

An Diệc Diệp không ngờ cô ta lại nói thẳng thừng đến vậy.

Khí đó cô tự dung bị đánh ngất, ù ù cạc cạc bị gả cho Khúc Chấn Sơ.

Chính vì người trước mắt này.

Cô nhìn Tiêu Nhĩ Giai một lúc rồi mới gật đầu.

“Tôi là An Diệc Diệp.”

“Ồ.”

Tiêu Nhĩ Giai không để ý “hừ” một tiếng, hỏi thẳng: “Cô và Khúc Chấn Sơ đã lên giường chưa?”

An Diệc Diệp ngơ ra, kinh ngạc nhìn cô ta, không nói gì.

Đến cả Mai Ấn Cầm ngồi bên cạnh cũng nhíu mày.

Tiêu Nhĩ Giai nhìn cô, cười nói: “Chưa từng?”

“Vậy thì dễ rồi, cô bá chiếm Khúc Chấn Sơ một thời gian dài như vậy, cũng nên trả lại rồi chứ?”

An Diệc Diệp hơi nhíu mày, cô có chút không hài lòng với cách nói này.

Nhưng bây giờ chuyện của Tiêu Nhĩ Giai quan trọng hơn, cô cũng làm ngơ nó.

CHƯƠNG 254

Sao đến đây lại nghèo nàn đến vậy rồi?

Tiêu Nhĩ Giai không kiên nhẫn nhìn Phùng Tấn.

Từ ngày đầu tiên đến đây, cô ta đã hối hận rồi.

Bây giờ không dễ gì cơ hội mới tới, cô ta có thể về nhà rồi, nhưng trong bụng lại có một đứa bé…

Còn là một đứa con của chồng trước!

Phùng Tấn lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô ta.

“Đói không? Trở về ăn chút gì đó nhé?”

“Không đói!”

An Diệc Diệp tức giận hét lên: “Thứ đồ đó có đút cho lợn nó cũng không thèm.”

Phùng Tấn ngừng tay lại, cuối cùng cũng không nói gì.

“Vậy em muốn ăn gì, anh nấu cho em?”

“Không muốn ăn gì cả! Phùng Tấn, nếu anh thật sự đối xử tốt với em thì đừng có trốn trốn núp núp cả ngày nữa, không phải khi trước anh tài giỏi lắm sao?”

Phùng Tấn cười, nói: “Trước kia là trước kia, anh đã đồng ý với em rồi, sẽ không làm như vậy nữa.”

“Anh đúng thật là!”

Tiêu Nhĩ Giai nhìn anh ta, lẩm bẩm một câu: “Đồ vô dụng!”

Bàn tay cầm vô lăng của Phùng Tấn siết chặt lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi thả lỏng ra, lái xe rời đi.

Chẳng được mấy ngày, An Diệc Diệp đã nhân lúc Khúc Chấn Sơ mở cuộc họp từ xa mà lén chạy đi.

Trong một quán café hẻo lánh, ngồi ở góc trong cùng.

An Diệc Diệp đang quan sát Tiêu Nhĩ Giai trước mặt.

Cô ta đã thay một bộ đồ khác, nhưng vẫn rất giản dị như bộ đồ trước đó, thậm chí còn có chút cũ kĩ.

Tuy đã trang điểm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ tiều tụy của cô ta.

Quan trọng hơn là, bụng của cô ta thật sự nhô cao lên, ít nhất cũng đã khoảng năm tháng rồi.

An Diệc Diệp tính thời gian, như vậy xem ra, khí đó lúc cô ta bỏ kết hôn thì cũng đã mang thai rồi.

Khi xưa cô một mực muốn tìm Tiêu Nhĩ Giai trở về, bây giờ cô ta lại mang thai rồi?

Vậy thì sao mà trở về được?

Chẳng trách Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên muốn tìm người sinh con của Khúc Chấn Sơ…

Lúc An Diệc Diệp quan sát Tiêu Nhĩ Giai, đối phương đồng thời cũng quan sát cô.

Hai người lúc này ngồi cùng nhau nhưng lại khác biệt hoàn toàn, như thân phận của hai người họ bị tráo đổi cho nhau vậy.

Việc này khiến Tiêu Nhĩ Giai càng bức bối hơn.

“Cô chính là người thay tôi lấy Khúc Chấn Sơ?”

An Diệc Diệp không ngờ cô ta lại nói thẳng thừng đến vậy.

Khí đó cô tự dung bị đánh ngất, ù ù cạc cạc bị gả cho Khúc Chấn Sơ.

Chính vì người trước mắt này.

Cô nhìn Tiêu Nhĩ Giai một lúc rồi mới gật đầu.

“Tôi là An Diệc Diệp.”

“Ồ.”

Tiêu Nhĩ Giai không để ý “hừ” một tiếng, hỏi thẳng: “Cô và Khúc Chấn Sơ đã lên giường chưa?”

An Diệc Diệp ngơ ra, kinh ngạc nhìn cô ta, không nói gì.

Đến cả Mai Ấn Cầm ngồi bên cạnh cũng nhíu mày.

Tiêu Nhĩ Giai nhìn cô, cười nói: “Chưa từng?”

“Vậy thì dễ rồi, cô bá chiếm Khúc Chấn Sơ một thời gian dài như vậy, cũng nên trả lại rồi chứ?”

An Diệc Diệp hơi nhíu mày, cô có chút không hài lòng với cách nói này.

Nhưng bây giờ chuyện của Tiêu Nhĩ Giai quan trọng hơn, cô cũng làm ngơ nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.