Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 253




CHƯƠNG 253

“Mấy ngày này cô đừng có chạy lung tung, tôi sẽ tìm cách liên lạc với cô ấy.”

Tiêu Nhĩ Giai chỉnh đốn lại quần áo mình, trợn mắt với anh ta.

“Có liên lạc hay không cũng chẳng sao cả, dù sao phía bên gia đình tôi đã truyền tin đến rồi, sẽ có người tới đón tôi.”

“Tốt nhất anh nên bảo người phụ nữ kia mau chóng rời đi, đừng có ôm mãi không buông vị trí của tôi như vậy!”

Cô ta đội lại mũ, mở cửa ra ngoài.

Người bên ngoài đã ra về gần hết rồi.

Tiêu Nhĩ Giai cúi đầu, vừa ra khỏi sân vận động thì lại không khỏi oán giận.

“Không dễ gì mới tìm được cơ hội ra ngoài, một chút tác dụng cũng không có!”

Nói vậy, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy có người đứng ở một nơi cách đó không xa.

Tiêu Nhĩ Giai vừa nhìn thấy anh ta thì liền sợ hãi đến run rẩy.

“Phùng Tấn?”

Bên đường có một người đàn ông vạm vỡ đang đứng đó bất động, nửa người trên của anh ta ẩn giấu trong bóng tối.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác da màu đen nhưng vẫn có thể thấy được cơ bắp nổi lên của anh ta.

Tiêu Nhĩ Giai vừa lên tiếng, anh ta đã chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.

Dưới ánh đèn, một gương mặt góc cạnh lộ ra.

Anh ta hơi ngước cằm lên, ngũ quan thô kệch, gương mặt không mấy thiện lành.

Phùng Tấn vẫy tay với Tiêu Nhĩ Giai.

Tiêu Nhĩ Giai lập tức chạy qua đó.

“Phùng Tấn, sao anh lại tới đây?”

Phùng Tấn nhìn sân vận động phía sau Tiêu Nhĩ Giai, nói: “Sao em lại đến đây? Không phải anh đã nói không được chạy lung tung sao? Nhỡ có người phát hiện ra thân phận của em thì phải làm sao?”

Anh ta đưa tay ra sờ bụng Tiêu Nhĩ Giai.

“Nếu tổn thương đến đứa bé thì không tốt đâu?”

Tiêu Nhĩ Giai miễn cưỡng nở một nụ cười.

“Em đến đây xem hòa nhạc thôi, không còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi.”

Phùng Tấn gật đầu, ánh mắt hiện lên ý cười nuông chiều.

Anh ta ôm eo Tiêu Nhĩ Giai, cúi đầu hôn lên trán cô ta.

Nhưng anh ta còn chưa kịp hôn, Tiêu Nhĩ Giai đã nhanh chóng né đi.

“Mau về thôi, em mệt rồi.”

Cô ta đi qua người Phùng Tấn, đi đến chiếc xe bên đường.

Chiếc xe FAW màu xám bạc đã có chút cũ nát, không biết đã lái được mấy năm rồi.

Mở cửa xe ra, bên trong vẫn còn phảng phất một mùi vị cũ kĩ.

Nếu là trước kia, Tiêu Nhĩ Giai tuyệt đối sẽ không ngồi loại xe này.

Nhưng từ sau khi cô ta đến đây, mỗi ngày cô ta đều phải ngồi chiếc xe này.

Không chỉ vậy, cho dù là ăn uống, nơi ngủ nghỉ đều rách nát đến mức tệ hại.

Lúc gặp được anh ta, cô ta không thể ngờ, tên Phùng Tấn này lại không có cắc tiền nào.

Trước kia ở Mỹ không phải tài giỏi lắm sao?

CHƯƠNG 253

“Mấy ngày này cô đừng có chạy lung tung, tôi sẽ tìm cách liên lạc với cô ấy.”

Tiêu Nhĩ Giai chỉnh đốn lại quần áo mình, trợn mắt với anh ta.

“Có liên lạc hay không cũng chẳng sao cả, dù sao phía bên gia đình tôi đã truyền tin đến rồi, sẽ có người tới đón tôi.”

“Tốt nhất anh nên bảo người phụ nữ kia mau chóng rời đi, đừng có ôm mãi không buông vị trí của tôi như vậy!”

Cô ta đội lại mũ, mở cửa ra ngoài.

Người bên ngoài đã ra về gần hết rồi.

Tiêu Nhĩ Giai cúi đầu, vừa ra khỏi sân vận động thì lại không khỏi oán giận.

“Không dễ gì mới tìm được cơ hội ra ngoài, một chút tác dụng cũng không có!”

Nói vậy, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy có người đứng ở một nơi cách đó không xa.

Tiêu Nhĩ Giai vừa nhìn thấy anh ta thì liền sợ hãi đến run rẩy.

“Phùng Tấn?”

Bên đường có một người đàn ông vạm vỡ đang đứng đó bất động, nửa người trên của anh ta ẩn giấu trong bóng tối.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác da màu đen nhưng vẫn có thể thấy được cơ bắp nổi lên của anh ta.

Tiêu Nhĩ Giai vừa lên tiếng, anh ta đã chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.

Dưới ánh đèn, một gương mặt góc cạnh lộ ra.

Anh ta hơi ngước cằm lên, ngũ quan thô kệch, gương mặt không mấy thiện lành.

Phùng Tấn vẫy tay với Tiêu Nhĩ Giai.

Tiêu Nhĩ Giai lập tức chạy qua đó.

“Phùng Tấn, sao anh lại tới đây?”

Phùng Tấn nhìn sân vận động phía sau Tiêu Nhĩ Giai, nói: “Sao em lại đến đây? Không phải anh đã nói không được chạy lung tung sao? Nhỡ có người phát hiện ra thân phận của em thì phải làm sao?”

Anh ta đưa tay ra sờ bụng Tiêu Nhĩ Giai.

“Nếu tổn thương đến đứa bé thì không tốt đâu?”

Tiêu Nhĩ Giai miễn cưỡng nở một nụ cười.

“Em đến đây xem hòa nhạc thôi, không còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi.”

Phùng Tấn gật đầu, ánh mắt hiện lên ý cười nuông chiều.

Anh ta ôm eo Tiêu Nhĩ Giai, cúi đầu hôn lên trán cô ta.

Nhưng anh ta còn chưa kịp hôn, Tiêu Nhĩ Giai đã nhanh chóng né đi.

“Mau về thôi, em mệt rồi.”

Cô ta đi qua người Phùng Tấn, đi đến chiếc xe bên đường.

Chiếc xe FAW màu xám bạc đã có chút cũ nát, không biết đã lái được mấy năm rồi.

Mở cửa xe ra, bên trong vẫn còn phảng phất một mùi vị cũ kĩ.

Nếu là trước kia, Tiêu Nhĩ Giai tuyệt đối sẽ không ngồi loại xe này.

Nhưng từ sau khi cô ta đến đây, mỗi ngày cô ta đều phải ngồi chiếc xe này.

Không chỉ vậy, cho dù là ăn uống, nơi ngủ nghỉ đều rách nát đến mức tệ hại.

Lúc gặp được anh ta, cô ta không thể ngờ, tên Phùng Tấn này lại không có cắc tiền nào.

Trước kia ở Mỹ không phải tài giỏi lắm sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.