Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 243




CHƯƠNG 243

Hải Nam.

Tam Á, còn từng được gọi là Nhai Châu. Từ xưa đến nay có một danh xưng đẹp đẽ là “Chân Trời Góc Bể”, là lựa chọn hàng đầu cho tuần trăng mật của vô số người.

Là một trong hai thành phố của đảo Hải Nam, nơi này không được xem là lớn, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ.

Muốn tìm thấy một người ở đây là chuyện vô cùng khó khăn.

An Diệc Diệp xuống máy bay thì gửi tin nhắn cho Mai Ấn Cầm.

Hai ngày sau, trùng hợp Mai Ấn Cầm có một buổi hòa nhạc ở nơi này.

Cô hơi choáng váng, vừa hay nhìn thấy tấm áp phích khổng lồ phía bên cạnh.

Khúc Chấn Sơ nhìn qua, nhíu mày.

“Cậu ta cũng ở đây?”

An Diệc Diệp đã tìm kiếm trước đó, biết được Mai Ấn Cầm cũng ở đây nên cô mới tới.

Một mình cô thì không thể nào tìm ra Tiêu Nhĩ Giai được.

Cô kéo Khúc Chấn Sơ.

“Chúng ta vào trong đi.”

Hán Thảo Hiên là một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đắt đỏ nhất, đồng thời cũng có phong cách độc đáo nhất Hải Nam.

Suối nước nóng trong khu nghỉ dưỡng được pha trộn với những nguyên liệu quan trọng, có lợi cho sức khỏe và giúp tĩnh tâm.

Khu nghỉ dưỡng được xây dựng theo sơn trang tránh nóng thời cổ đại, rất có phong cách và hương vị cổ xưa, đến cả những vật được trang trí bên trong cũng đều là những món đồ cổ có tiếng tăm.

Khúc Chấn Sơ biết cô thích như vậy nên đã dốc lòng tìm ra nơi này.

Hai người còn chưa vào trong, trước cổng Hán Thảo Hiên có hai hàng người mặc Hán phục đứng hai bên, tay cầm một cây lông vũ dài.

Vừa nhìn qua, có đến ba mươi sáu người!

Hai người vừa bước vào, những người kia tay cầm lông vũ, chậm rãi cúi người với bọn họ.

An Diệc Diệp giật mình, kinh ngạc nhìn bọn họ.

Những người trước mắt dường như đều là diễn viên, theo nhịp trống vang lên, chân bọn họ bước theo nhịp trống, tao nhã mà lịch sự.

Nhưng An Diệc Diệp biết, đây là điệu múa cổ Bát Dật Vũ trong cung đình, là lễ nghi đón tiếp cao cấp nhất.

Thiên tử bát, chư hầu lục.

An Diệc Diệp nhìn qua, không ngờ bọn họ lại coi Khúc Chấn Sơ ngang hàng với chư hầu?

Khúc Chấn Sơ nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, nhỏ giọng nói: “Đây là điểm đặc sắc của Hán Thảo Hiên, vào xem đi.”

Hai người bước qua cổng, An Diệc Diệp nhìn vào, không khỏi ngạc nhiên.

Nơi này cũng thần kì thật đó!

Nơi này quả thực được xây dựng theo phong cách sơn trang tránh nóng thời cổ, thậm chí còn to lớn, tráng lệ hơn.

Từ nhân viên tiếp tân bên ngoài cho đến nhân viên phục vụ bên trong đều mặc Hán phục màu xanh, bước vào đây cảm giác như vừa mới xuyên không.

Suối nước nóng ở đây đã có tiếng lâu đời, mà trong số tất cả những khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, quy mô của Hán Thảo Hiên là lớn nhất.

Mà trong Hán Thảo Hiên, U Trúc Cư lại là một cái sân tốt nhất.

Trong chiếc sân rộng lớn có một rừng trúc rậm rạp, lối đi quanh co, yên tĩnh.

Nhưng đi cùng với nó là cái giá cao ngất ngưởng khiến người ta nghe thấy phải tặc lưỡi.

CHƯƠNG 243

Hải Nam.

Tam Á, còn từng được gọi là Nhai Châu. Từ xưa đến nay có một danh xưng đẹp đẽ là “Chân Trời Góc Bể”, là lựa chọn hàng đầu cho tuần trăng mật của vô số người.

Là một trong hai thành phố của đảo Hải Nam, nơi này không được xem là lớn, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ.

Muốn tìm thấy một người ở đây là chuyện vô cùng khó khăn.

An Diệc Diệp xuống máy bay thì gửi tin nhắn cho Mai Ấn Cầm.

Hai ngày sau, trùng hợp Mai Ấn Cầm có một buổi hòa nhạc ở nơi này.

Cô hơi choáng váng, vừa hay nhìn thấy tấm áp phích khổng lồ phía bên cạnh.

Khúc Chấn Sơ nhìn qua, nhíu mày.

“Cậu ta cũng ở đây?”

An Diệc Diệp đã tìm kiếm trước đó, biết được Mai Ấn Cầm cũng ở đây nên cô mới tới.

Một mình cô thì không thể nào tìm ra Tiêu Nhĩ Giai được.

Cô kéo Khúc Chấn Sơ.

“Chúng ta vào trong đi.”

Hán Thảo Hiên là một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đắt đỏ nhất, đồng thời cũng có phong cách độc đáo nhất Hải Nam.

Suối nước nóng trong khu nghỉ dưỡng được pha trộn với những nguyên liệu quan trọng, có lợi cho sức khỏe và giúp tĩnh tâm.

Khu nghỉ dưỡng được xây dựng theo sơn trang tránh nóng thời cổ đại, rất có phong cách và hương vị cổ xưa, đến cả những vật được trang trí bên trong cũng đều là những món đồ cổ có tiếng tăm.

Khúc Chấn Sơ biết cô thích như vậy nên đã dốc lòng tìm ra nơi này.

Hai người còn chưa vào trong, trước cổng Hán Thảo Hiên có hai hàng người mặc Hán phục đứng hai bên, tay cầm một cây lông vũ dài.

Vừa nhìn qua, có đến ba mươi sáu người!

Hai người vừa bước vào, những người kia tay cầm lông vũ, chậm rãi cúi người với bọn họ.

An Diệc Diệp giật mình, kinh ngạc nhìn bọn họ.

Những người trước mắt dường như đều là diễn viên, theo nhịp trống vang lên, chân bọn họ bước theo nhịp trống, tao nhã mà lịch sự.

Nhưng An Diệc Diệp biết, đây là điệu múa cổ Bát Dật Vũ trong cung đình, là lễ nghi đón tiếp cao cấp nhất.

Thiên tử bát, chư hầu lục.

An Diệc Diệp nhìn qua, không ngờ bọn họ lại coi Khúc Chấn Sơ ngang hàng với chư hầu?

Khúc Chấn Sơ nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, nhỏ giọng nói: “Đây là điểm đặc sắc của Hán Thảo Hiên, vào xem đi.”

Hai người bước qua cổng, An Diệc Diệp nhìn vào, không khỏi ngạc nhiên.

Nơi này cũng thần kì thật đó!

Nơi này quả thực được xây dựng theo phong cách sơn trang tránh nóng thời cổ, thậm chí còn to lớn, tráng lệ hơn.

Từ nhân viên tiếp tân bên ngoài cho đến nhân viên phục vụ bên trong đều mặc Hán phục màu xanh, bước vào đây cảm giác như vừa mới xuyên không.

Suối nước nóng ở đây đã có tiếng lâu đời, mà trong số tất cả những khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, quy mô của Hán Thảo Hiên là lớn nhất.

Mà trong Hán Thảo Hiên, U Trúc Cư lại là một cái sân tốt nhất.

Trong chiếc sân rộng lớn có một rừng trúc rậm rạp, lối đi quanh co, yên tĩnh.

Nhưng đi cùng với nó là cái giá cao ngất ngưởng khiến người ta nghe thấy phải tặc lưỡi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.