Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 242




CHƯƠNG 242

“Khóc gì mà khóc? Không phải do nó tự chuốc lấy sao?”

“Tiêu Hàm Tuyên, ông…”

Hai người đang định cãi nhau thì chuông điện thoại trên bàn reo lên.

Tiêu Hàm Tuyên giơ tay lên ngắt lời bà ta, nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, nhận máy.

“Alo?”

“Sao rồi?”

Tiêu Hàm Tuyên nhíu mày, giận dữ nói: “Cô ta không đồng ý, cậu Khúc, cậu nói xem phải làm sao đây?”

Người phía đối diện lại không hề quan tâm.

“Đây là chuyện của mấy người, đến lúc đó người chịu khổ cũng không phải tôi, mà là con gái mấy người.”

Tiêu Hàm Tuyên nhíu chặt mày.

“Nhưng mà…”

“Bất kể thế nào, Tiêu Nhĩ Giai cần một lí do để vào nhà họ Khúc ở.”

Tiêu Hàm Tuyên nghiến răng.

“Tôi biết rồi.”

Cúp máy, Tần Ngự Miên bước tới.

“Sao rồi? Cậu ta nói gì?”

Tiêu Hàm Tuyên trừng mắt nhìn bà ta.

“Đều do đứa con gái cục cưng kia của bà! Không có nó thì có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?”

Tần Ngự Miên trợn trừng mắt, giọng nói trở nên sắc bén.

“Tiêu Hàm Tuyên, ông đang trách tôi sao? Khi đó là ai đưa con bé ra nước ngoài?”

“Tôi không có ý này.”

Tiêu Hàm Tuyên bực bội nhíu mày: “Bất kể có như thế nào, đứa con mà Nhĩ Giai sinh ra buộc phải là con của Khúc Chấn Sơ!”

Phía bên kia, An Diệc Diệp ngồi trên xe, trong lòng vẫn cứ nghĩ về những lời mà Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên nói với mình.

Bọn họ muốn có một đứa con của Dư Nhã Thiểm, định đến lúc đó sẽ dùng đứa bé để uy hiếp Khúc Chấn Sơ sao?

Hay là có mục đích gì khác?

Nếu là như vậy, chẳng lẽ Khúc Chấn Sơ sẽ không làm khó bọn họ nữa sao?

Bọn họ nói không cần đến cô, vậy sẽ là ai chứ?

Chẳng lẽ là Tiêu Nhĩ Giai?

An Diệc Diệp nhíu mày, trước kia từng nghe Mai Ấn Cầm nói là đã tìm được manh mối về Tiêu Nhĩ Giai rồi.

Nhưng sau đó anh ta lại nói xảy ra chút vấn đề.

Rốt cuộc là vấn đề gì chứ?

Mà khoảng thời gian này cũng không thấy tăm hơi của Mai Ấn Cầm đâu.

“Đang nghĩ gì vậy?” Khúc Chấn Sơ hỏi.

An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, thấy anh nhìn mình thì trong lòng chợt hoảng loạn.

“Khúc Chấn Sơ, không phải anh hỏi em muốn đi đâu chơi sao?”

“Ừm. Nghĩ ra rồi sao?”

An Diệc Diệp gật đầu.

“Đi Tam Á đi.”

Nếu bọn họ không tìm ra, vậy cô sẽ đích thân đi tìm.

Đưa Tiêu Nhĩ Giai trở về.

CHƯƠNG 242

“Khóc gì mà khóc? Không phải do nó tự chuốc lấy sao?”

“Tiêu Hàm Tuyên, ông…”

Hai người đang định cãi nhau thì chuông điện thoại trên bàn reo lên.

Tiêu Hàm Tuyên giơ tay lên ngắt lời bà ta, nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, nhận máy.

“Alo?”

“Sao rồi?”

Tiêu Hàm Tuyên nhíu mày, giận dữ nói: “Cô ta không đồng ý, cậu Khúc, cậu nói xem phải làm sao đây?”

Người phía đối diện lại không hề quan tâm.

“Đây là chuyện của mấy người, đến lúc đó người chịu khổ cũng không phải tôi, mà là con gái mấy người.”

Tiêu Hàm Tuyên nhíu chặt mày.

“Nhưng mà…”

“Bất kể thế nào, Tiêu Nhĩ Giai cần một lí do để vào nhà họ Khúc ở.”

Tiêu Hàm Tuyên nghiến răng.

“Tôi biết rồi.”

Cúp máy, Tần Ngự Miên bước tới.

“Sao rồi? Cậu ta nói gì?”

Tiêu Hàm Tuyên trừng mắt nhìn bà ta.

“Đều do đứa con gái cục cưng kia của bà! Không có nó thì có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?”

Tần Ngự Miên trợn trừng mắt, giọng nói trở nên sắc bén.

“Tiêu Hàm Tuyên, ông đang trách tôi sao? Khi đó là ai đưa con bé ra nước ngoài?”

“Tôi không có ý này.”

Tiêu Hàm Tuyên bực bội nhíu mày: “Bất kể có như thế nào, đứa con mà Nhĩ Giai sinh ra buộc phải là con của Khúc Chấn Sơ!”

Phía bên kia, An Diệc Diệp ngồi trên xe, trong lòng vẫn cứ nghĩ về những lời mà Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên nói với mình.

Bọn họ muốn có một đứa con của Dư Nhã Thiểm, định đến lúc đó sẽ dùng đứa bé để uy hiếp Khúc Chấn Sơ sao?

Hay là có mục đích gì khác?

Nếu là như vậy, chẳng lẽ Khúc Chấn Sơ sẽ không làm khó bọn họ nữa sao?

Bọn họ nói không cần đến cô, vậy sẽ là ai chứ?

Chẳng lẽ là Tiêu Nhĩ Giai?

An Diệc Diệp nhíu mày, trước kia từng nghe Mai Ấn Cầm nói là đã tìm được manh mối về Tiêu Nhĩ Giai rồi.

Nhưng sau đó anh ta lại nói xảy ra chút vấn đề.

Rốt cuộc là vấn đề gì chứ?

Mà khoảng thời gian này cũng không thấy tăm hơi của Mai Ấn Cầm đâu.

“Đang nghĩ gì vậy?” Khúc Chấn Sơ hỏi.

An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, thấy anh nhìn mình thì trong lòng chợt hoảng loạn.

“Khúc Chấn Sơ, không phải anh hỏi em muốn đi đâu chơi sao?”

“Ừm. Nghĩ ra rồi sao?”

An Diệc Diệp gật đầu.

“Đi Tam Á đi.”

Nếu bọn họ không tìm ra, vậy cô sẽ đích thân đi tìm.

Đưa Tiêu Nhĩ Giai trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.