CHƯƠNG 240
“Cái gì?”
An Diệc Diệp trừng lớn mắt, không dám tin vào những điều mình nghe thấy.
“Cái gì gọi là con của Khúc Chấn Sơ chứ?”
Sắc mặt Tần Ngự Miên thản nhiên, bà ta chậm rãi nói: “Bây giờ cô đã lừa Khúc Chấn Sơ đến bước này rồi, nếu sau này Khúc Chấn Sơ biết được cô là giả, cô nghĩ xem cậu ta sẽ đối xử với cô như thế nào?”
“Nhưng không phải mấy người nói mấy người sẽ giải quyết chuyện này sao?”
“Giải quyết thế nào đây?”
Tần Ngự Miên nhìn An Diệc Diệp, giận dữ đùng đùng nói: “Tôi chỉ bảo cô tạm thời ở nhà họ Khúc thay cho Nhĩ Giai, không phải bảo cô quyến rũ Khúc Chấn Sơ!”
Bà ta đứng dậy, chỉ ra bên ngoài.
“Cô nhìn xem tình thế bây giờ thay đổi như thế nào? Cô bảo sau này Nhĩ Giai trở về phải làm sao đây?”
Bà ta vốn đã không muốn để An Diệc Diệp thay thế Nhĩ Giai, nếu không phải Khúc Chấn Sơ nhận nhầm trước, sao bà ta có thể đồng ý?
An Diệc Diệp nhìn bà ta.
Bọn họ muốn có một đứa con của Khúc Chấn Sơ để uy hiếp anh?
“Nhưng vậy cũng không thể…”
Tần Ngự Miên nói: “Yên tâm, chúng tôi cũng không bảo cô sinh.”
“Cái gì?”
“Cô phải lấy được hàng của Khúc Chấn Sơ ra, chúng tôi tự có cách.”
An Diệc Diệp ngơ ra, vội lắc đầu.
“Không thể nào… không thể được…”
“Có gì không thể chứ?”
Tần Ngự Miên nhíu mày, trừng mắt nhìn cô: “Không phải bây giờ quan hệ giữa cô với cậu ta tốt lắm sao? Đối với cô mà nói, không khó đâu nhỉ?”
“Nhưng chúng tôi hoàn toàn không… huống chi, ban đầu tôi chỉ đồng ý thay thế Tiêu Nhĩ Giai, đâu có những yêu cầu khác.”
“Ban đầu là ban đầu! Nhưng bây giờ thì sao?”
Tần Ngự Miên đứng phắt dậy, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt An Diệc Diệp.
“Cô còn giả vờ giả vịt cái gì? Hay là cô cảm thấy, đợi Khúc Chấn Sơ biết cô lừa cậu ta rồi, cậu ta sẽ tha cho cô? Tha cho cô nhi viện? Cô có biết thủ đoạn của Khúc Chấn Sơ không?”
An Diệc Diệp nhìn bà ta, một lúc lâu cũng không thể nói gì.
Tần Ngự Miên chậm rãi nói: “Hai ngày trước, Lưu Ngạn được phát hiện bị đặt trước đồn canh sát, tứ chi bị đánh gãy, cơ thể không có chỗ nào là lành lặn, người không ra người, ma không ra ma!”
“Là Khúc Chấn Sơ làm sao?”
Chẳng trách từ sau khi được cứu ra khỏi căn nhà cho thuê hôm đó, Khúc Chấn Sơ không hề nhắc gì đến chuyện của Lưu Ngạn.
Tần Ngự Miên bước từng bước tới, tiến sát về phía An Diệc Diệp, gương mặt vặn vẹo.
“Không phải cậu ta thì còn có thể là ai? Cô hi vọng mình cũng sẽ bị như vậy sao? Hay là khiến tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện của mấy người thành ra như vậy?”
An Diệc Diệp lùi về phía sau, ngồi phịch xuống giường.
Tần Ngự Miên nổi giận nhìn cô, lấy cả cô nhi viện để uy hiếp cô.
Một lúc sau, An Diệc Diệp vẫn lắc đầu.
“Không được… chuyện này tôi thật sự không làm được…”
“Bảo cô làm, cô phải làm!”
Giọng nói đầy giận dữ của Tiêu Hàm Tuyên truyền vào từ cửa phòng.
Ông ta chống gậy, sắc mặt u ám.
CHƯƠNG 240
“Cái gì?”
An Diệc Diệp trừng lớn mắt, không dám tin vào những điều mình nghe thấy.
“Cái gì gọi là con của Khúc Chấn Sơ chứ?”
Sắc mặt Tần Ngự Miên thản nhiên, bà ta chậm rãi nói: “Bây giờ cô đã lừa Khúc Chấn Sơ đến bước này rồi, nếu sau này Khúc Chấn Sơ biết được cô là giả, cô nghĩ xem cậu ta sẽ đối xử với cô như thế nào?”
“Nhưng không phải mấy người nói mấy người sẽ giải quyết chuyện này sao?”
“Giải quyết thế nào đây?”
Tần Ngự Miên nhìn An Diệc Diệp, giận dữ đùng đùng nói: “Tôi chỉ bảo cô tạm thời ở nhà họ Khúc thay cho Nhĩ Giai, không phải bảo cô quyến rũ Khúc Chấn Sơ!”
Bà ta đứng dậy, chỉ ra bên ngoài.
“Cô nhìn xem tình thế bây giờ thay đổi như thế nào? Cô bảo sau này Nhĩ Giai trở về phải làm sao đây?”
Bà ta vốn đã không muốn để An Diệc Diệp thay thế Nhĩ Giai, nếu không phải Khúc Chấn Sơ nhận nhầm trước, sao bà ta có thể đồng ý?
An Diệc Diệp nhìn bà ta.
Bọn họ muốn có một đứa con của Khúc Chấn Sơ để uy hiếp anh?
“Nhưng vậy cũng không thể…”
Tần Ngự Miên nói: “Yên tâm, chúng tôi cũng không bảo cô sinh.”
“Cái gì?”
“Cô phải lấy được hàng của Khúc Chấn Sơ ra, chúng tôi tự có cách.”
An Diệc Diệp ngơ ra, vội lắc đầu.
“Không thể nào… không thể được…”
“Có gì không thể chứ?”
Tần Ngự Miên nhíu mày, trừng mắt nhìn cô: “Không phải bây giờ quan hệ giữa cô với cậu ta tốt lắm sao? Đối với cô mà nói, không khó đâu nhỉ?”
“Nhưng chúng tôi hoàn toàn không… huống chi, ban đầu tôi chỉ đồng ý thay thế Tiêu Nhĩ Giai, đâu có những yêu cầu khác.”
“Ban đầu là ban đầu! Nhưng bây giờ thì sao?”
Tần Ngự Miên đứng phắt dậy, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt An Diệc Diệp.
“Cô còn giả vờ giả vịt cái gì? Hay là cô cảm thấy, đợi Khúc Chấn Sơ biết cô lừa cậu ta rồi, cậu ta sẽ tha cho cô? Tha cho cô nhi viện? Cô có biết thủ đoạn của Khúc Chấn Sơ không?”
An Diệc Diệp nhìn bà ta, một lúc lâu cũng không thể nói gì.
Tần Ngự Miên chậm rãi nói: “Hai ngày trước, Lưu Ngạn được phát hiện bị đặt trước đồn canh sát, tứ chi bị đánh gãy, cơ thể không có chỗ nào là lành lặn, người không ra người, ma không ra ma!”
“Là Khúc Chấn Sơ làm sao?”
Chẳng trách từ sau khi được cứu ra khỏi căn nhà cho thuê hôm đó, Khúc Chấn Sơ không hề nhắc gì đến chuyện của Lưu Ngạn.
Tần Ngự Miên bước từng bước tới, tiến sát về phía An Diệc Diệp, gương mặt vặn vẹo.
“Không phải cậu ta thì còn có thể là ai? Cô hi vọng mình cũng sẽ bị như vậy sao? Hay là khiến tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện của mấy người thành ra như vậy?”
An Diệc Diệp lùi về phía sau, ngồi phịch xuống giường.
Tần Ngự Miên nổi giận nhìn cô, lấy cả cô nhi viện để uy hiếp cô.
Một lúc sau, An Diệc Diệp vẫn lắc đầu.
“Không được… chuyện này tôi thật sự không làm được…”
“Bảo cô làm, cô phải làm!”
Giọng nói đầy giận dữ của Tiêu Hàm Tuyên truyền vào từ cửa phòng.
Ông ta chống gậy, sắc mặt u ám.