CHƯƠNG 239
Mới dứt lời, chuông điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
An Diệc Diệp lấy điện thoại ra xem, là Tiêu Hàm Tuyên gọi tới.
Cô ngơ ra, suy nghĩ đầu tiên chính là đã tìm được Tiêu Nhĩ Giai rồi.
Cô nhìn Khúc Chấn Sơ, do dự nghe máy.
“Alo?”
Vừa được nối máy, đối phương đã nói: “Tối nay cô tới đây một chuyến, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô.”
An Diệc Diệp có chút chần chừ.
“Ừm, có chuyện gì?”
“Tới rồi cô sẽ biết.”
Rồi cúp máy, An Diệc Diệp nhìn điện thoại, một lúc lâu không nói gì.
“Sao vậy?” Khúc Chấn Sơ hỏi.
“Tối nay, em muốn về nhà một chuyến.”
Khúc Chấn Sơ không chú ý đến vẻ lo lắng của cô, nói: “Anh đi cùng em.”
An Diệc Diệp đang định từ chối, nhưng nghĩ lại, cô lại đồng ý.
Chạng vạng.
Tiêu Hàm Tuyên thấy Khúc Chấn Sơ đi vào cùng An Diệc Diệp thì ngơ ra, nở nụ cười.
“Chấn Sơ, con cũng tới à?”
Ông ta nhìn An Diệc Diệp, nói: “Chỉ là mẹ nó nhớ Nhĩ Giai nên mới gọi con bé về nói chuyện mà thôi, lại còn phải làm lớn như vậy.”
An Diệc Diệp khẽ né tránh ánh mắt, trước đó cô còn có chút nghi ngờ, nhưng vừa nghe thấy câu nói này, thì cô đã biết lần này Tiêu Hàm Tuyên thật sự vì Tiêu Nhĩ Giai nên mới tìm cô tới.
Khúc Chấn Sơ cười nhạt nói: “Con đưa tới thì yên tâm hơn.”
“Thấy tình cảm hai đứa tốt đẹp như vậy, ba cũng yên lòng.”
Tiêu Hàm Tuyên hài lòng gật đầu, nhưng theo An Diệc Diệp thấy, ánh mắt đó còn có ý tứ khác.
Đang nói chuyện thì Tần Ngự Miên bước tới, nhìn hai người.
“Bảo bọn họ chuẩn bị cơm nước đi, Nhĩ Giai, con qua đây với mẹ.”
An Diệc Diệp nhìn sắc mặt của Tần Ngự Miên và Tiêu Hàm Tuyên, gật đầu.
Hai người vừa mới ra ngoài, sắc mặt Tần Ngự Miên liền thay đổi, bà ta quay đầu lại, nhìn An Diệc Diệp từ trên xuống dưới với ánh mắt ghét bỏ.
“Xem ra cô sống bên cạnh Khúc Chấn Sơ cũng tốt quá nhỉ.”
An Diệc Diệp mím môi.
“Có chuyện gì sao?”
Tần Ngự Miên mở cửa phòng ngủ của Tiêu Nhĩ Giai ra, quay đầu lại.
“Cô và Khúc Chấn Sơ đã tiến triển đến mức nào rồi?”
An Diệc Diệp nhíu mày, không hiểu hỏi: “Bà… có ý gì?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Ngự Miên.
“Mấy người tìm được Tiêu Nhĩ Giai rồi sao?”
“Đã có manh mối rồi.” Tần Ngự Miên đáp qua loa một câu, rồi nói: “Gọi cô đến đây là vì giờ có chuyện cần cô giúp.”
Tần Ngự Miên chậm rãi ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn An Diệc Diệp.
“Bây giờ tình cảm của cô với Khúc Chấn Sơ tốt đẹp như vậy, chuyện này đối với cô mà nói cũng không khó.”
Trước kia bà ta chưa từng có thái độ tốt đẹp như vậy với An Diệc Diệp, bây giờ khách sáo như vậy khiến cô càng thấy khó hiểu, trong lòng còn có chút bất an.
“Chuyện gì?”
“Một đứa con của Khúc Chấn Sơ.” Tần Ngự Miên thờ ơ nói.
CHƯƠNG 239
Mới dứt lời, chuông điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
An Diệc Diệp lấy điện thoại ra xem, là Tiêu Hàm Tuyên gọi tới.
Cô ngơ ra, suy nghĩ đầu tiên chính là đã tìm được Tiêu Nhĩ Giai rồi.
Cô nhìn Khúc Chấn Sơ, do dự nghe máy.
“Alo?”
Vừa được nối máy, đối phương đã nói: “Tối nay cô tới đây một chuyến, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô.”
An Diệc Diệp có chút chần chừ.
“Ừm, có chuyện gì?”
“Tới rồi cô sẽ biết.”
Rồi cúp máy, An Diệc Diệp nhìn điện thoại, một lúc lâu không nói gì.
“Sao vậy?” Khúc Chấn Sơ hỏi.
“Tối nay, em muốn về nhà một chuyến.”
Khúc Chấn Sơ không chú ý đến vẻ lo lắng của cô, nói: “Anh đi cùng em.”
An Diệc Diệp đang định từ chối, nhưng nghĩ lại, cô lại đồng ý.
Chạng vạng.
Tiêu Hàm Tuyên thấy Khúc Chấn Sơ đi vào cùng An Diệc Diệp thì ngơ ra, nở nụ cười.
“Chấn Sơ, con cũng tới à?”
Ông ta nhìn An Diệc Diệp, nói: “Chỉ là mẹ nó nhớ Nhĩ Giai nên mới gọi con bé về nói chuyện mà thôi, lại còn phải làm lớn như vậy.”
An Diệc Diệp khẽ né tránh ánh mắt, trước đó cô còn có chút nghi ngờ, nhưng vừa nghe thấy câu nói này, thì cô đã biết lần này Tiêu Hàm Tuyên thật sự vì Tiêu Nhĩ Giai nên mới tìm cô tới.
Khúc Chấn Sơ cười nhạt nói: “Con đưa tới thì yên tâm hơn.”
“Thấy tình cảm hai đứa tốt đẹp như vậy, ba cũng yên lòng.”
Tiêu Hàm Tuyên hài lòng gật đầu, nhưng theo An Diệc Diệp thấy, ánh mắt đó còn có ý tứ khác.
Đang nói chuyện thì Tần Ngự Miên bước tới, nhìn hai người.
“Bảo bọn họ chuẩn bị cơm nước đi, Nhĩ Giai, con qua đây với mẹ.”
An Diệc Diệp nhìn sắc mặt của Tần Ngự Miên và Tiêu Hàm Tuyên, gật đầu.
Hai người vừa mới ra ngoài, sắc mặt Tần Ngự Miên liền thay đổi, bà ta quay đầu lại, nhìn An Diệc Diệp từ trên xuống dưới với ánh mắt ghét bỏ.
“Xem ra cô sống bên cạnh Khúc Chấn Sơ cũng tốt quá nhỉ.”
An Diệc Diệp mím môi.
“Có chuyện gì sao?”
Tần Ngự Miên mở cửa phòng ngủ của Tiêu Nhĩ Giai ra, quay đầu lại.
“Cô và Khúc Chấn Sơ đã tiến triển đến mức nào rồi?”
An Diệc Diệp nhíu mày, không hiểu hỏi: “Bà… có ý gì?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Ngự Miên.
“Mấy người tìm được Tiêu Nhĩ Giai rồi sao?”
“Đã có manh mối rồi.” Tần Ngự Miên đáp qua loa một câu, rồi nói: “Gọi cô đến đây là vì giờ có chuyện cần cô giúp.”
Tần Ngự Miên chậm rãi ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn An Diệc Diệp.
“Bây giờ tình cảm của cô với Khúc Chấn Sơ tốt đẹp như vậy, chuyện này đối với cô mà nói cũng không khó.”
Trước kia bà ta chưa từng có thái độ tốt đẹp như vậy với An Diệc Diệp, bây giờ khách sáo như vậy khiến cô càng thấy khó hiểu, trong lòng còn có chút bất an.
“Chuyện gì?”
“Một đứa con của Khúc Chấn Sơ.” Tần Ngự Miên thờ ơ nói.