CHƯƠNG 238
“Cô ấy không thể đi.”
“Vì khoảng thời gian này tôi muốn đưa cô ấy ra ngoài.”
Mấy người ông Trương bất mãn, thương lượng một lúc.
“Vậy đợi cậu trở về, cô nhóc này sẽ đi cùng chúng tôi, vậy được rồi chứ?”
Khúc Chấn Sơ nói: “Chúng tôi muốn đi hết kì nghỉ.”
“Cậu!”
Ông Trương tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Khúc Chấn Sơ, cậu đừng ức hiếp người quá đáng! Cậu còn muốn trói cô nhóc này lên người cậu luôn à?”
Khúc Chấn Sơ lí lẽ hùng hồn, ra vẻ đương nhiên nói: “Đúng.”
Những ông già nửa đời trước đều chiến đấu trên thương trường, những người trong các gia tộc có tiếng ở thủ đô đều đang đứng ở đây rồi.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại không chút dao động.
Ông Trương bất mãn trừng mắt nhìn anh, nhưng chiêu này hoàn toàn không có tác dụng với người trước mắt.
“Hừ! Không đi thì thôi!”
Ông ta giận dỗi nói một tiếng, rồi quay sang nhìn An Diệc Diệp: “Nhóc, chúng ta sẽ hẹn sau.”
An Diệc Diệp vội gật đầu.
“Vâng.”
Cuối cùng cũng tiễn được nhóm người ông Trương đi, An Diệc Diệp nói: “Thật ra, Tam Tinh Đôi cũng rất tốt, đồng ở đó nổi tiếng khắp cả nước đó.”
Khúc Chấn Sơ nhìn ra phía cửa, khi xưa không nên để An Diệc Diệp quen biết với mấy ông già này mà.
Già rồi mà còn học cách cướp người nữa.
“Đi xem mấy thứ đồ cổ thì có gì vui chứ? Anh đưa em đến nơi khác.”
An Diệc Diệp quay sang nhìn anh.
“Thật sao?”
Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu: “Em muốn đi đâu cũng được, địa điểm tùy em chọn.”
An Diệc Diệp nhíu mày, suy nghĩ kĩ càng.
“Đi Tam Tinh Đôi?”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ cứng nhắc: “Trừ nơi đó ra.”
“Mã Vương Đôi?”
An Diệc Diệp mong chờ nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ né tránh ánh mắt, cố tình không nhìn cô.
“Ngoại trừ viện bảo tàng.”
Nếu đi viện bảo tàng, An Diệc Diệp mà cứ nhìn đống đồ cổ với ánh mắt sáng như pha lê, anh sẽ không kiềm lòng nổi mà mua hết cho cô mất.
Nhưng đó là đồ của viện bảo tàng!
Trên năm năm, dưới mười năm.
Thấy cô thực sự nghĩ không ra, Khúc Chấn Sơ nói: “Còn có thời gian, em có thể suy nghĩ thêm. Mấy năm nay em vẫn luôn ở nước ngoài, trong nước chắc sẽ còn nhiều chỗ em chưa từng đi.”
An Diệc Diệp gật đầu.
CHƯƠNG 238
“Cô ấy không thể đi.”
“Vì khoảng thời gian này tôi muốn đưa cô ấy ra ngoài.”
Mấy người ông Trương bất mãn, thương lượng một lúc.
“Vậy đợi cậu trở về, cô nhóc này sẽ đi cùng chúng tôi, vậy được rồi chứ?”
Khúc Chấn Sơ nói: “Chúng tôi muốn đi hết kì nghỉ.”
“Cậu!”
Ông Trương tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Khúc Chấn Sơ, cậu đừng ức hiếp người quá đáng! Cậu còn muốn trói cô nhóc này lên người cậu luôn à?”
Khúc Chấn Sơ lí lẽ hùng hồn, ra vẻ đương nhiên nói: “Đúng.”
Những ông già nửa đời trước đều chiến đấu trên thương trường, những người trong các gia tộc có tiếng ở thủ đô đều đang đứng ở đây rồi.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại không chút dao động.
Ông Trương bất mãn trừng mắt nhìn anh, nhưng chiêu này hoàn toàn không có tác dụng với người trước mắt.
“Hừ! Không đi thì thôi!”
Ông ta giận dỗi nói một tiếng, rồi quay sang nhìn An Diệc Diệp: “Nhóc, chúng ta sẽ hẹn sau.”
An Diệc Diệp vội gật đầu.
“Vâng.”
Cuối cùng cũng tiễn được nhóm người ông Trương đi, An Diệc Diệp nói: “Thật ra, Tam Tinh Đôi cũng rất tốt, đồng ở đó nổi tiếng khắp cả nước đó.”
Khúc Chấn Sơ nhìn ra phía cửa, khi xưa không nên để An Diệc Diệp quen biết với mấy ông già này mà.
Già rồi mà còn học cách cướp người nữa.
“Đi xem mấy thứ đồ cổ thì có gì vui chứ? Anh đưa em đến nơi khác.”
An Diệc Diệp quay sang nhìn anh.
“Thật sao?”
Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu: “Em muốn đi đâu cũng được, địa điểm tùy em chọn.”
An Diệc Diệp nhíu mày, suy nghĩ kĩ càng.
“Đi Tam Tinh Đôi?”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ cứng nhắc: “Trừ nơi đó ra.”
“Mã Vương Đôi?”
An Diệc Diệp mong chờ nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ né tránh ánh mắt, cố tình không nhìn cô.
“Ngoại trừ viện bảo tàng.”
Nếu đi viện bảo tàng, An Diệc Diệp mà cứ nhìn đống đồ cổ với ánh mắt sáng như pha lê, anh sẽ không kiềm lòng nổi mà mua hết cho cô mất.
Nhưng đó là đồ của viện bảo tàng!
Trên năm năm, dưới mười năm.
Thấy cô thực sự nghĩ không ra, Khúc Chấn Sơ nói: “Còn có thời gian, em có thể suy nghĩ thêm. Mấy năm nay em vẫn luôn ở nước ngoài, trong nước chắc sẽ còn nhiều chỗ em chưa từng đi.”
An Diệc Diệp gật đầu.