Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 236




CHƯƠNG 236

Dư Nhã Thiểm quan sát anh kĩ càng nhưng không thể tìm thấy được ánh mắt anh nhìn cô ta như trước kia nữa.

“Được!”

Cô ta căm hận, siết chặt tay nói: “Em biết đều là lỗi của em, anh thích cô ta cũng là điều dễ hiểu, chỉ trách em đã đến quá muộn.”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày.

Dư Nhã Thiểm nói tiếp: “Chiều nay em sẽ rời đi, sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa.”

Cô ta rũ mắt, giọng nói hiện rõ vẻ bi thương.

“Em chỉ mong, anh Chấn Sơ có thể tiễn em, đi chữa mặt cùng em.”

Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn cô ta, không biết cô ta lại đang tính toán gì, nhưng anh chợt nhớ lại nửa tấm ảnh mà quản gia đưa anh xem lúc nãy.

“Trước kia cô từng gặp Tiêu Nhĩ Giai chứ?”

Dư Nhã Thiểm ngơ ra.

“Chưa từng gặp.”

Khúc Chấn Sơ híp mắt lại.

“Vậy tại sao cô ấy lại có ảnh của cô?”

Dư Nhã Thiểm lập tức trở nên hoảng loạn.

“Em cũng không rõ, cô ta lấy ở đâu ra sao em biết được.”

Ánh mắt sắc bén của Khúc Chấn Sơ nhìn thẳng vào cô ta, thực chất là đang xác định tính chân thật trong lời nói của cô ta.

Dư Nhã Thiểm như đang bị gai cắm vào lưng, căng thẳng sợ hãi, nhịp tim tăng vọt.

Cô ta vội chuyển chủ đề: “Anh Chấn Sơ, anh sẽ tiễn em lên sân bay chứ?”

Khúc Chấn Sơ quay đầu qua, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ bảo Chiết Lam đưa cô ra nước ngoài.”

Dư Nhã Thiểm nhìn anh quay lưng bước lên tầng, thầm đoán chắc chắn anh lại đi tìm An Diệc Diệp.

Vẻ buồn bã trên mặt cô ta tiêu tan ngay lập tức, giơ tay lên chạm vào mặt mình.

“Hủy hoại gương mặt của tôi, tôi sẽ không để cô được yên ổn!”

An Diệc Diệp biết được Dư Nhã Thiểm tự đề xuất muốn xuất ngoại thì vô cùng ngạc nhiên.

“Cô ta muốn rời đi?”

Khúc Chấn Sơ gật đầu, tiện tay vén tóc bên mai của An Diệc Diệp.

“Tại sao?”

Cô thực sự không hiểu nổi, chẳng lẽ Dư Nhã Thiểm thật sự thấy hối hận, tự trách sao?

Nhưng, An Diệc Diệp vẫn chưa thể hiểu rõ, rốt cuộc người mà Khúc Chấn Sơ đợi mười hai năm là ai?

Cô nghĩ một lúc, bèn hỏi: “Khúc Chấn Sơ, nếu như Dư Nhã Thiểm không phải người anh đợi thì sao?”

Khúc Chấn Sơ mỉm cười, thản nhiên nói: “Điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.”

An Diệc Diệp nhíu mày, với sự hiểu biết của cô về Dư Nhã Thiểm, sao cô ta có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.

Lần trước lúc nhìn thấy cô ta, ánh mắt cô ta còn tràn ngập vẻ hận thù.

Khúc Chấn Sơ lại không lo lắng giống như cô.

Anh nhìn thời gian trên đồng hồ, nói: “Giờ này chắc Chiết Lam đã tiễn cô ta ra sân bay rồi.”

Sân bay.

Dư Nhã Thiểm đeo khẩu trang, xuống xe, sắc mặt lạnh lùng đi về phía lối lên máy bay.

Chiết Lam đi theo phía sau, đưa vé máy bay cho cô ta.

“Tôi đã lo liệu xong phía bên kia rồi, tìm được chuyên gia có tiếng nhất trong phương diện này, cô Dư qua đến đó là có thể bắt đầu chữa trị ngay.”

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”

CHƯƠNG 236

Dư Nhã Thiểm quan sát anh kĩ càng nhưng không thể tìm thấy được ánh mắt anh nhìn cô ta như trước kia nữa.

“Được!”

Cô ta căm hận, siết chặt tay nói: “Em biết đều là lỗi của em, anh thích cô ta cũng là điều dễ hiểu, chỉ trách em đã đến quá muộn.”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày.

Dư Nhã Thiểm nói tiếp: “Chiều nay em sẽ rời đi, sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa.”

Cô ta rũ mắt, giọng nói hiện rõ vẻ bi thương.

“Em chỉ mong, anh Chấn Sơ có thể tiễn em, đi chữa mặt cùng em.”

Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn cô ta, không biết cô ta lại đang tính toán gì, nhưng anh chợt nhớ lại nửa tấm ảnh mà quản gia đưa anh xem lúc nãy.

“Trước kia cô từng gặp Tiêu Nhĩ Giai chứ?”

Dư Nhã Thiểm ngơ ra.

“Chưa từng gặp.”

Khúc Chấn Sơ híp mắt lại.

“Vậy tại sao cô ấy lại có ảnh của cô?”

Dư Nhã Thiểm lập tức trở nên hoảng loạn.

“Em cũng không rõ, cô ta lấy ở đâu ra sao em biết được.”

Ánh mắt sắc bén của Khúc Chấn Sơ nhìn thẳng vào cô ta, thực chất là đang xác định tính chân thật trong lời nói của cô ta.

Dư Nhã Thiểm như đang bị gai cắm vào lưng, căng thẳng sợ hãi, nhịp tim tăng vọt.

Cô ta vội chuyển chủ đề: “Anh Chấn Sơ, anh sẽ tiễn em lên sân bay chứ?”

Khúc Chấn Sơ quay đầu qua, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ bảo Chiết Lam đưa cô ra nước ngoài.”

Dư Nhã Thiểm nhìn anh quay lưng bước lên tầng, thầm đoán chắc chắn anh lại đi tìm An Diệc Diệp.

Vẻ buồn bã trên mặt cô ta tiêu tan ngay lập tức, giơ tay lên chạm vào mặt mình.

“Hủy hoại gương mặt của tôi, tôi sẽ không để cô được yên ổn!”

An Diệc Diệp biết được Dư Nhã Thiểm tự đề xuất muốn xuất ngoại thì vô cùng ngạc nhiên.

“Cô ta muốn rời đi?”

Khúc Chấn Sơ gật đầu, tiện tay vén tóc bên mai của An Diệc Diệp.

“Tại sao?”

Cô thực sự không hiểu nổi, chẳng lẽ Dư Nhã Thiểm thật sự thấy hối hận, tự trách sao?

Nhưng, An Diệc Diệp vẫn chưa thể hiểu rõ, rốt cuộc người mà Khúc Chấn Sơ đợi mười hai năm là ai?

Cô nghĩ một lúc, bèn hỏi: “Khúc Chấn Sơ, nếu như Dư Nhã Thiểm không phải người anh đợi thì sao?”

Khúc Chấn Sơ mỉm cười, thản nhiên nói: “Điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.”

An Diệc Diệp nhíu mày, với sự hiểu biết của cô về Dư Nhã Thiểm, sao cô ta có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.

Lần trước lúc nhìn thấy cô ta, ánh mắt cô ta còn tràn ngập vẻ hận thù.

Khúc Chấn Sơ lại không lo lắng giống như cô.

Anh nhìn thời gian trên đồng hồ, nói: “Giờ này chắc Chiết Lam đã tiễn cô ta ra sân bay rồi.”

Sân bay.

Dư Nhã Thiểm đeo khẩu trang, xuống xe, sắc mặt lạnh lùng đi về phía lối lên máy bay.

Chiết Lam đi theo phía sau, đưa vé máy bay cho cô ta.

“Tôi đã lo liệu xong phía bên kia rồi, tìm được chuyên gia có tiếng nhất trong phương diện này, cô Dư qua đến đó là có thể bắt đầu chữa trị ngay.”

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.