CHƯƠNG 230
Dư Nhã Thiểm thấy thế, sốt ruột.
“Mấy anh đừng có mơ!”
Nói xong, cô lập tức xông lên, lôi Chiết Lam ra khỏi xe, tự ngồi xuống.
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, không có động thái gì.
Dư Nhã Thiểm quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin tôi móc mắt ông ra không! Đi bệnh viện, tìm bác sĩ giỏi nhất cho tôi! Tôi muốn người giỏi nhất!”
Tài xế không thèm để ý đến lời cô nói, mà là nhìn Chiết Lam, hỏi ý kiến của anh.
Chiết Lam hơi gật đầu, lúc này tài xế mới khởi động xe, lái xe ra ngoài.
An Diệc Diệp được Khúc Chấn Sơ ôm về biệt thự cổ.
Mới vừa vào cửa, quản gia và nữ đầu bếp đã chạy lại đón.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ của An Diệc Diệp thì lập tức sợ hãi đến biến sắc.
“Cô chủ…”
Quản gia há miệng thở dốc, lúc này lại không biết phải hỏi cái gì.
Khúc Chấn Sơ không hề dừng chân, ôm người bước thẳng lên lầu.
An Diệc Diệp bị anh ôm thẳng vào phòng tắm, đặt trong bồn tắm.
Dòng nước ấm áp lập tức bao trùm cả cơ thể cô, mang đến cảm giác vô cùng an toàn.
Nhưng cô vẫn cố chấp kéo quần áo anh, không chịu buông tay.
Khúc Chấn Sơ thuận thế ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm, vì nương theo cô nên động tác có hơi khó chịu.
“Cần tôi giúp cô không?” Giọng của anh mềm mại như một sợi lông thiên nga.
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Tôi tự làm được.”
Tuy nói thế, nhưng tay cô vẫn nắm chặt quần áo Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ từ từ mỉm cười, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng không thể nào tan đi được.
Lúc này An Diệc Diệp mới từ từ thu tay lại.
“Tôi ở bên ngoài chờ em.”
Nói xong, Khúc Chấn Sơ đứng lên, vừa định đi lại đột nhiên cong lưng, hôn nhẹ lên trán An Diệc Diệp.
Cửa phòng tắm bị đóng lại.
An Diệc Diệp lại ngồi một lúc, lúc này tâm trạng mới dần bình ổn lại.
Mà lúc này, Dư Nhã Thiểm được đưa vào bệnh viện lại đang nổi trận lôi đình!
Dư Nhã Thiểm hất sạch tất cả mọi thứ trên bàn làm việc của bác sĩ xuống đất.
“Ông nói cái gì? Tôi bảo ông chữa cho hết! Ông còn nói không thể sao?”
Bác sĩ vô cùng buồn rầu, nếu người trước mặt không phải do cậu Khúc đưa đến, ông đã gọi bảo vệ quăng người này ra ngoài từ lâu.
“Cô Dư, tôi đã xử lý vết thương trên mặt cô, đã cầm máu…”
“Tôi muốn chữa khỏi! Không phải cầm máu!” Dư Nhã Thiểm tức giận kêu lên.
Bác sĩ nói: “Nhưng vết thương trên mặt cô quá lớn, cho dù sau khi lành lại vẫn sẽ để lại sẹo…”
Những lời này lập tức kích thích đến thần kinh của Dư Nhã Thiểm, cô đột nhiên xông đến, trừng to mắt nhìn ông ta, giống như muốn nuốt sống ông.
“Không phải ông là bác sĩ sao? Chút vết thương nhỏ này cũng không chữa trị được sao? Có tin hôm nay tôi đập nát cái bệnh viện này ra không!”
“Cô Dư, chúng tôi thật sự không còn cách nào, dựa vào trình độ chữa bệnh hiện nay, cho dù như thế nào cũng sẽ để lại sẹo.”
“Tôi không tin!”
Dư Nhã Thiểm quay đầu, trên mặt cô đang quấn đầy băng gạc.
“Chiết Lam! Anh đi nói với anh Chấn Sơ, bệnh viện này toàn lang băm! Tôi muốn bác sĩ tốt nhất! Nhất định có thể chữa lành cho mặt tôi!”
CHƯƠNG 230
Dư Nhã Thiểm thấy thế, sốt ruột.
“Mấy anh đừng có mơ!”
Nói xong, cô lập tức xông lên, lôi Chiết Lam ra khỏi xe, tự ngồi xuống.
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, không có động thái gì.
Dư Nhã Thiểm quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin tôi móc mắt ông ra không! Đi bệnh viện, tìm bác sĩ giỏi nhất cho tôi! Tôi muốn người giỏi nhất!”
Tài xế không thèm để ý đến lời cô nói, mà là nhìn Chiết Lam, hỏi ý kiến của anh.
Chiết Lam hơi gật đầu, lúc này tài xế mới khởi động xe, lái xe ra ngoài.
An Diệc Diệp được Khúc Chấn Sơ ôm về biệt thự cổ.
Mới vừa vào cửa, quản gia và nữ đầu bếp đã chạy lại đón.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ của An Diệc Diệp thì lập tức sợ hãi đến biến sắc.
“Cô chủ…”
Quản gia há miệng thở dốc, lúc này lại không biết phải hỏi cái gì.
Khúc Chấn Sơ không hề dừng chân, ôm người bước thẳng lên lầu.
An Diệc Diệp bị anh ôm thẳng vào phòng tắm, đặt trong bồn tắm.
Dòng nước ấm áp lập tức bao trùm cả cơ thể cô, mang đến cảm giác vô cùng an toàn.
Nhưng cô vẫn cố chấp kéo quần áo anh, không chịu buông tay.
Khúc Chấn Sơ thuận thế ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm, vì nương theo cô nên động tác có hơi khó chịu.
“Cần tôi giúp cô không?” Giọng của anh mềm mại như một sợi lông thiên nga.
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Tôi tự làm được.”
Tuy nói thế, nhưng tay cô vẫn nắm chặt quần áo Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ từ từ mỉm cười, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng không thể nào tan đi được.
Lúc này An Diệc Diệp mới từ từ thu tay lại.
“Tôi ở bên ngoài chờ em.”
Nói xong, Khúc Chấn Sơ đứng lên, vừa định đi lại đột nhiên cong lưng, hôn nhẹ lên trán An Diệc Diệp.
Cửa phòng tắm bị đóng lại.
An Diệc Diệp lại ngồi một lúc, lúc này tâm trạng mới dần bình ổn lại.
Mà lúc này, Dư Nhã Thiểm được đưa vào bệnh viện lại đang nổi trận lôi đình!
Dư Nhã Thiểm hất sạch tất cả mọi thứ trên bàn làm việc của bác sĩ xuống đất.
“Ông nói cái gì? Tôi bảo ông chữa cho hết! Ông còn nói không thể sao?”
Bác sĩ vô cùng buồn rầu, nếu người trước mặt không phải do cậu Khúc đưa đến, ông đã gọi bảo vệ quăng người này ra ngoài từ lâu.
“Cô Dư, tôi đã xử lý vết thương trên mặt cô, đã cầm máu…”
“Tôi muốn chữa khỏi! Không phải cầm máu!” Dư Nhã Thiểm tức giận kêu lên.
Bác sĩ nói: “Nhưng vết thương trên mặt cô quá lớn, cho dù sau khi lành lại vẫn sẽ để lại sẹo…”
Những lời này lập tức kích thích đến thần kinh của Dư Nhã Thiểm, cô đột nhiên xông đến, trừng to mắt nhìn ông ta, giống như muốn nuốt sống ông.
“Không phải ông là bác sĩ sao? Chút vết thương nhỏ này cũng không chữa trị được sao? Có tin hôm nay tôi đập nát cái bệnh viện này ra không!”
“Cô Dư, chúng tôi thật sự không còn cách nào, dựa vào trình độ chữa bệnh hiện nay, cho dù như thế nào cũng sẽ để lại sẹo.”
“Tôi không tin!”
Dư Nhã Thiểm quay đầu, trên mặt cô đang quấn đầy băng gạc.
“Chiết Lam! Anh đi nói với anh Chấn Sơ, bệnh viện này toàn lang băm! Tôi muốn bác sĩ tốt nhất! Nhất định có thể chữa lành cho mặt tôi!”